Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Nửa tiếng sau, trong phòng thăm hỏi của đồn cảnh sát địa phương, Chung Hi thầm đếm đến mấy chục nghìn thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong hành lang.

 

Kẽo kẹt! Cửa mở ra từ bên ngoài.

 

Bạc Lương Thần đi vào, sau lưng là ánh đèn bên ngoài phủ lên người anh.

 

"Anh chỉ có thời gian mười phút." Cảnh sát nói xong thì đóng cửa lại.

 

Trong phòng rất tối, chỉ có một chiếc đèn chiếu vào mặt Chung Hi. Bạc Lương Thần nhìn sang, chỉ cảm thấy dáng vẻ yên tĩnh của cô lúc này rất gai mắt.

 

Rất có thể là cô sẽ bị cảnh sát địa phương tạm giam, thậm chí là giam giữ dài hạn.

 

Tại sao cô lại không sợ? Cô chắc chắn rằng anh nhất định sẽ cứu cô sao?

 

Thoáng cái ánh mắt Bạc Lương Thần đã tràn đầy lạnh lùng, anh kéo ghế ra ngồi trước mặt cô.

 

"Cô nghĩ thông suốt chưa?"

 

Nét mặt Chung Hi giãn ra: "Không có ai chê tiền cả."

 

Bạc Lương Thần híp mắt, giọng điệu này của cô khiến anh rất khó chịu. Anh nhếch môi nói: "Bây giờ cô không còn tư cách bàn điều kiện với tôi."

 

Chung Hi cúi đầu, ngón tay dưới gầm bàn mân mê chiếc còng lạnh lẽo trên cổ tay.

 

Mãi lâu sau cô mới lên tiếng: "Nếu mất dự án cấp S này, địa vị của anh ở Bạc thị sẽ bị đe dọa phải không? Theo tôi biết thì tên đối tác Tiêu Nghị kia đã bất mãn với anh từ lâu rồi."

 

Sắc mặt Bạc Lương Thần trở nên khó coi.

 

Chung Hi ngước mắt lên, cười khẽ: "Đưa một kẻ râu ria như tôi ra khỏi chỗ này để đổi lấy cơ hội hợp tác với gia tộc Opple, anh lời to đấy nhé!"

 

Nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ: "Ngoài ra tôi còn có một yêu cầu."

 

"Chung Hi, bây giờ cô đang cầu xin tôi."

 

Bạc Lương Thần cảm thấy mình bị Chung Hi kiềm chế mọi mặt, cực kỳ khó chịu.

 

"Tôi đã bị anh hại cho nhà tan cửa nát, giờ chết ở đây cũng chẳng sao. Anh không đồng ý thì có thể đi mà." Chung Hi chớp mắt với thái độ dửng dưng.

 

Bạc Lương Thần nén giận: "Nói đi, điều kiện là gì?"

 

"Anh và Ôn Nguyễn Nhi tổ chức hôn lễ."

 

"Đây là điều kiện của cô ư?" Bạc Lương Thần đứng phắt dậy: "Cô lại giở trò với tôi đấy à? Cô có tin là tôi sẽ khiến cô ở trong này cả đời không ra ngoài được không?"

 

"Tin chứ!"

 

"Tôi thừa biết là tập đoàn Bạc thị có chi nhanh nhánh ở bên này."

 

Chung Hi rướn người về phía trước: "Tôi thật lòng cảm thấy anh và Ôn Nguyễn Nhi rất xứng đôi, cho nên muốn chúc các người răng long đầu bạc."

 

Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm vào gương mặt cô cách một chiếc bàn dài. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh mới dời mắt khỏi cô.

 

"Hay là Bạc Tổng sợ tôi phá hoại hôn lễ của anh? Nếu các người tình bền hơn vàng thì sao lại bị tôi tác động?" Chung Hi thì thầm.

 

Bạc Lương Thần không nói gì, lập tức mở cửa rời đi.

 

Chung Hi ngồi đó hít sâu một hơi.

 

Lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.

 

Ván cược này liệu cô có thắng không?

 

Cho dù Bạc Lương Thần bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Opple tiên sinh thì tập đoàn Bạc thị vẫn có dự án cấp S khác, Chung Hi chỉ đang đánh cược Bạc Lương Thần muốn giành lấy dự án này mà thôi.

 

Sau khi chấn hưng tập đoàn Bạc thị, Bạc Lương Thần hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, không có dự án nào mà anh không làm được.

 

Người này chưa từng thất bại.

 

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Chung Hi nhìn cánh cửa đóng chặt mà tim đập dồn dập.

 

Lỡ như thua cược...

 

Tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa lại bị đẩy ra lần nữa, không thấy bóng dáng của Bạc Lương Thần đâu, người đến là hai cảnh sát địa phương: "Cô có thể đi rồi."

 

...

 

Khi Chung Hi về đến khách sạn, tin tức đã lan truyền.

 

Gã tài xế mất tích kia quay lại đồn cảnh sát hủy bản án, cũng nói là chuyện này không liên quan gì đến Chung Hi, tự gã sơ ý bị thương nên mới tạm thời bỏ lại xe để đến bệnh viện chữa trị.

 

Đã có lời khai của đương sự, tất nhiên là Chung Hi vô tội được phóng thích.

 

Nhưng nếu như cẩn thận suy ngẫm chuyện này thì thấy có quá nhiều điểm bất thường, hơn nữa Chung Hi vốn có tiền án tiền sự, vì vậy khi cô bước vào cửa khách sạn, tất cả mọi người lập tức đi vòng qua cô, vội vàng né tránh.

 

Ngoại trừ Lưu Viên Viên.

Advertisement
';
Advertisement