Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Anh tin tưởng Chung Hi. Mãi lâu sau anh mới gật đầu: "Không cần suy xét đến anh."

 

Vốn dĩ anh cũng chẳng có ý định yêu đương với Từ Á.

 

Chung Hi gọi một ít đồ ăn ở quầy tiếp tân, tất cả đều ghi sổ cho Bạc Lương Thần.

 

Thế là mười phút sau, Bạc Lương Thần biết tin mình bị Chung Hi chặt chém.

 

"Cô ta gọi những gì?"

 

"Mì xào tôm hùm, canh bào ngư, và cả cua, cá nữa. Những món có thể gọi đều gọi hết." Trợ lý Mẫn đẩy gọng kính, lượng thức ăn này đủ cho bốn năm người ăn.

 

Bạc Lương Thần mím môi gằn ra một câu: "Thôi kệ, cùng lắm cũng chỉ mấy ngày mà thôi, cứ để cho cô ta ăn."

 

Chắc là sau khi nhà họ Chung phá sản, cô không có cơ hội thưởng thức những hương vị này.

 

Bạc Lương Thần xắn tay áo sơ mi lên, đang định bắt đầu làm việc thì nghe thấy phòng bên cạnh vô cùng ồn ào, đó là phòng của Chung Hi.

 

"Cô ta lại làm gì thế?"

 

Trợ lý Mẫn đi ra ngoài nghe ngóng: "Chung tiểu thư mời toàn bộ nhân viên của MON dùng bữa trong phòng, ngoại trừ Từ Á."

 

Sắc mặt Bạc Lương Thần chợt tối sầm, dùng tiền của anh để khơi thông mạng lưới quan hệ sao?

 

Anh sắp xếp Chung Hi ở phòng bên cạnh là để theo dõi cô mọi lúc, tránh bị cô bẫy.

 

Nào ngờ bản thân lại tự đặt bẫy cho mình.

 

"Bạc Tổng, để tôi đi nhắc nhở bọn họ trật tự chút."

 

Bạc Lương Thần tháo cà vạt, nhíu mày đầy phiền muộn: "Thôi khỏi."

 

Anh cầm áo khoác đi ra ngoài, vừa kéo cửa ra đã nghe thấy âm thanh Chung Hi ăn uống vui vẻ ở căn phòng bên cạnh, hình như cô còn đang hát nữa.

 

Cửa bên kia chỉ hé ra một khe nhỏ.

 

Vừa khéo anh có thể trông thấy bộ dạng Chung Hi nhảy nhót tưng bừng trên sofa.

 

Anh chưa từng nhìn thấy Chung Hi trong dáng vẻ này.

 

Nếu là lúc trước thì anh sẽ khinh bỉ, cho rằng do nhà họ Chung phá sản nên cô bị điên.

 

Nhưng bây giờ anh không thể không thừa nhận mình đã có cái nhìn mới về cô.

 

Bạc Lương Thần híp mắt. Mặc dù lần này anh bất cẩn để cho Chung Hi lợi dụng sơ hở, nhưng mỗi nước cờ của cô đều đáng cân nhắc, tất cả mối quan hệ có thể lợi dụng đều bị cô lợi dụng, cuối cùng cô đã đạt được mục đích của mình.

 

Nếu là người khác rơi vào hoàn cảnh của Chung Hi, liệu còn cười nổi không?

 

Từ Á ôm túi của Chung Hi đi ra ngoài thang máy thì trông thấy Bạc Lương Thần đứng trước cửa phòng Chung Hi, còn đang nhìn vào trong.

 

Đột nhiên cô ta nghĩ ra gì đó, bèn đánh bạo đi đến: "Chào Bạc Tổng, tôi là Từ Á, con gái của tập đoàn Từ thị."

 

Bạc Lương Thần dời mắt nhìn sang cô ta, giọng điệu lạnh như băng: "Có việc?"

 

Chỉ hai chữ này cũng đủ dọa cho Từ Á thầm run rẩy trong lòng.

 

Từ lúc ở trên máy bay, Từ Á đã cảm thấy quan hệ giữa Bạc Lương Thần và Chung Hi rất lạ.

 

Cô ta cảm thấy Ôn Nguyễn Nhi không phải là đối thủ của Chung Hi, vậy thì chi bằng để cho Chung Hi và Bạc Lương Thần nối lại tình xưa, mình sẽ có cơ hội tiếp cận Lục Bắc.

 

Nghĩ như vậy, Từ Á nở nụ cười thân thiện.

 

"Đây là túi của chị Chung Hi, làm phiền Bạc Tổng đưa cho chị ấy giúp tôi được không?"

 

"Không rảnh."

 

Bạc Lương Thần chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, lập tức rời đi.

 

Từ Á bĩu môi, khẽ lẩm bẩm: "Cứ tưởng quan hệ giữa các người tốt lắm cơ, thì ra là Chung Hi nằm mơ giữa ban ngày."

 

"Cô nói gì?"

 

Bạc Lương Thần rất thính tai, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào vị thiên kim tiểu thư nhà họ Từ không sợ chết này.

 

Anh và Từ Chấn Hải từng qua lại, trông lão ta nho nhã thế thôi chứ thực ra lòng dạ thâm sâu, còn nham hiểm độc ác hơn Chung Quốc Ngụy.

 

Con gái nhà họ Từ có thể lương thiện cỡ nào?

 

Từ Á cố ý nói cho anh nghe.

 

Thấy anh dừng bước, cô ta vội vàng lên tiếng: "Chị Chung Hi từng nói với tôi là chị ấy rất hối hận vì đã ly hôn với anh, còn bảo rằng muốn tìm một cơ hội nói chuyện với anh đàng hoàng."

 

Từ Á nở nụ cười nhẹ: "Không thì chị ấy đã chẳng đồng ý ở trong căn phòng bên cạnh phòng anh."

 

Bạc Lương Thần cười mỉa: "Cô ta nói vậy ư?"

Advertisement
';
Advertisement