Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Một số đánh giá của Chung Hi là có cơ sở, và không bị thù hận che mờ đôi mắt, cô cũng khẳng định phương thức hoạt động thuần thục của tập đoàn Bạc thị.

 

“Cho nên, tôi cho rằng tập đoàn Bạc thị vẫn là sự lựa chọn tốt nhất trong rất nhiều tập đoàn hợp tác.” Chung Hi nở nụ cười xinh đẹp, “Ngài cảm thấy thế nào?”

 

Tiên sinh Oppo không khỏi khen ngợi, “Lời Chung tiểu thư nói chính là ý mà tôi đang nghĩ đấy, tôi chỉ là cố ý nhử họ thôi, không ngờ cô lại cho tôi một bất ngờ lớn đến vậy.”

 

Chung Hi giơ ly champagne lên, “Vậy tôi xin chúc mọi người hợp tác vui vẻ.”

 

Tiên sinh Oppo cũng đồng thời nâng ly lên, nhưng sau khi chạm ly ông ta cũng không trực tiếp uống, “Chung tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một câu nữa được không?”

 

“Ngài cứ nói.”

 

“Tại sao, cô muốn giúp cậu ta?”

 

Cậu ta đây là chỉ Bạc Lương Thần.

 

Khuôn mặt Chung Hi tối sầm lại, đẩy ly champagne sang một bên, “Chúng tôi từng là vợ chồng, nếu anh ta ngã xuống vì chuyện này thì tôi sẽ khinh thường anh ta.”

 

Hơn nữa, Bạc thị sớm muộn gì cũng sẽ ngã, nhưng phải ngã ở trong tay cô.

 

Cô muốn tận mắt nhìn thấy Bạc Lương Thần ngồi tít trên cao thua cuộc, chỉ là một mối quan hệ hợp tác mà thôi, cô muốn nói cho Bạc Lương Thần biết Chung Hi cô có thể đùa giỡn với tương lai của Bạc thị trong lòng bàn tay.

 

Tiên sinh Oppo không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời này.

 

Mà người đàn ông ở phía sau tấm rèm nghe rất rõ ràng, Chung Hi hận anh chỉ có tăng chứ không có giảm, nhưng Chung Hi bây giờ sẽ không liều lĩnh đến mức như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, cô chỉ đang đợi, đợi một cơ hội để đánh bại anh.

 

Bạc Lương Thần xoa xoa chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay, khuôn mặt lạnh lùng đầy rét lạnh.

 

Vài phút sau, Chung Hi kiếm cớ rời đi.

 

Bạc Lương Thần nắm bắt cơ hội, chủ động xuất hiện, cả hai “phối hợp” vô cùng ăn ý, sau vài câu tán gẫu Bạc Lương Thần cắt vào chủ đề chính, và đưa cho tiên sinh Oppo một mức giá thấp nhất mà ông ta không thể nào từ chối.

 

Tiên sinh Oppo âm thầm mỉm cười, “Vừa rồi rõ ràng cậu đã nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi với Chung tiểu thư, vì sao còn cho tôi giá thấp đến vậy?”

 

“Đương nhiên là không muốn mất đi một đối tác chất lượng tốt như quý công ty, hợp tác vui vẻ.”

 

Anh nâng ly rượu lên, tiếng chạm ly lanh lảnh làm anh nhớ đến một buổi tối đàm phán kinh doanh.

 

Chung Hi gọi vài cuộc điện thoại, anh đều không nghe máy.

 

Khi đó họ còn chưa kết hôn, bạn bè xung quanh đều ghen tị với anh vì có một vị hôn thê quan tâm đến mình, nhưng chỉ có trong lòng anh rõ ràng, Chung Hi là muốn anh đến dự tiệc sinh nhật của Chung Quốc Ngụy.

 

Làm sao anh có thể đi được?

 

Từ đầu đến cuối anh đều đang lợi dụng Chung Hi.

 

Giữa họ sẽ không có bất cứ tình cảm dư thừa nào, tuyệt đối sẽ không.

 

Buổi tiệc vẫn đang diễn ra, mười lăm phút nữa sẽ có một màn trình diễn catwalk trên sân khấu chữ T ở trung tâm.

 

Chung Hi nhìn thời gian trên đồng hồ, nghĩ rằng đã đến lúc phải tìm cơ hội chuồn đi trước.

 

Chưa bao giờ nghĩ, lại có người va vào.

 

“Chung Hi, cô đứng lại.” Ôn Nguyễn Nhi xách vạt váy, ánh mắt tràn đầy thù hận.

 

Chung Hi nghiêng đầu nhìn cô ta, buồn cười hỏi ngược lại một câu, “Có chuyện gì sao?”

 

Ở một mức độ nào đó mà nói thì Ôn Nguyễn Nhi này thật sự rất cố chấp, mỗi lần đều ngã ở một chỗ cô vẫn không sợ chết mà đụng vào.

 

Nếu cô ta sử dụng tính khí này vào giới showbiz, có lẽ đã nổi tiếng từ lâu rồi.

 

“Tại sao cô lại quyến rũ Lương Thần? Anh ấy đã là người có vợ, cô thật sự không biết xấu hổ mà.”

 

Giọng cô ta không to không nhỏ, vừa vặn mọi người ở xung quanh đều nhìn sang.

 

Một người trang điểm lộng lẫy, mở miệng mắng chửi.

Advertisement
';
Advertisement