Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Nhưng có thể khẳng định là với dã tâm thương nghiệp của Bạc Lương Thần, anh tuyệt đối sẽ không để cho người khác ngư ông đắc lợi.

 

Về cơ bản thì thị trường mà nhà họ Chung đánh mất đều bị tập đoàn Bạc thị chiếm đoạt.

 

Chung Hi vẫn còn nhớ lúc cô sắp lấy Bạc Lương Thần, Tề Tinh Lãng ra nước ngoài du học, báo danh vào học viện thiết kế cao cấp mà trước kia cô ngưỡng mộ nhất.

 

Chắc là Tề Tinh Lãng thay thế slot của cô sau khi cô từ bỏ.

 

Đúng là thế sự khó lường!

 

"Được rồi, tôi không làm chậm trễ thời gian của các vị nữa. Bảy giờ tối nay tại nơi này, chúng ta sẽ tâm sự về ước nguyện ban đầu khi làm thiết kế."

 

"Được!"

 

Thực tập sinh nữ ở dưới bục giảng sôi nổi lộ vẻ ngưỡng mộ, có lẽ Chung Hi là người bình tĩnh nhất trong đám.

 

Cô bình tĩnh thu dọn đồ đạc của mình xong, định đi đến văn phòng của Lý San Nhi lấy ít đồ cho đối phương rồi đến thẳng bệnh viện.

 

"Chung Hi."

 

Chung Hi vừa bước chân xuống bậc thềm thì bỗng có giọng nói trong trẻo gọi tên cô.

 

Cô ngoảnh đầu nhìn, Tề Tinh Lãng mỉm cười nói: "Tôi nợ cô một ly cà phê, trả luôn hôm nay nhé!"

 

Cô chớp mắt, không nhớ ra chuyện khi nào.

 

Nhưng Tề Tinh Lãng cứ khăng khăng, Chung Hi cũng không tiện từ chối, bởi vì nhóm thực tập sinh nữ xung quanh đang nhìn cô bằng ánh mắt muốn ăn sống nuốt tươi.

 

"Được thôi."

 

Chung Hi bước tới, rời đi cùng Tề Tinh Lãng.

 

Mà ở phía sau hai người, đám thực tập sinh lập tức tập trung lại một chỗ.

 

"Chuyện gì thế này? Huấn luyện viên mới quen Chung Hi sao? Không phải chứ, tôi nghe nói anh ấy vừa mới về nước mà."

 

"Cái cô Chung Hi này giỏi ghê, những người vây quanh cô ta toàn là trai đẹp!"

 

"Sắp đến cuộc thi thiết kế quý tới rồi, nếu Chung Hi có quan hệ tốt với huấn luyện viên thì có lẽ cô ta chắc chắn có thể nhậm chức ở MON."

 

Lưu Viên Viên đứng đằng sau bọn họ, nhìn theo bóng lưng Chung Hi và Tề Tinh Lãng với ánh mắt đong đầy nghi ngờ.

 

Cô ta cảm thấy sự thật không phải như vậy.

 

Lúc nãy có một khoảnh khắc ánh mắt Tề Tinh Lãng nhìn Chung Hi tràn ngập oán hận.

 

Bầu không khí trong quán cà phê khá tốt. Chung Hi nhìn người trước mặt, tỏ vẻ không hiểu: "Anh muốn giúp tôi chiến thắng trong cuộc thi thiết kế, vì sao vậy?"

 

Đầu ngón tay đẹp đẽ của Tề Tinh Lãng xoay quanh tách cà phê.

 

"Không có vì sao gì hết! Thực lực của cô bày ra đó, đám thực tập sinh kia không phải là đối thủ của cô. Hơn nữa tôi biết gia đình cô xảy ra chuyện kia, cô chỉ thiếu một cơ hội mà thôi."

 

Chung Hi im lặng.

 

Tề Tinh Lãng thoáng dừng lại rồi nói tiếp: "Vả lại ban đầu người ra nước ngoài vốn phải là cô, tất cả những gì tôi có bây giờ lẽ ra đều thuộc về cô."

 

Tề Tinh Lãng mỉm cười, đôi mắt sâu thăm thẳm.

 

Chung Hi lắc đầu: "Mọi thứ của anh là do chính anh cố gắng phấn đấu để đổi lấy, không liên quan gì đến tôi hết. Tôi thừa nhận tôi rất cần chiến thắng, nhưng tôi không muốn dùng bất kỳ thủ đoạn nào."

 

Cô nói xong liền đứng dậy định rời đi.

Advertisement
';
Advertisement