Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Bạc Lương Thần lại khẽ liếc sang phía Chung Hi, lẳng lặng nhận tấm thẻ kia rồi đứng dậy: "Hôn lễ sẽ tổ chức vào ngày mai, em chuẩn bị trước đi."

 

Ôn Nguyễn Nhi cười ngoác miệng tận mang tai.

 

"Tuyệt quá Lương Thần! Em nhất định sẽ thể hiện thật tốt. Em vui lắm!"

 

Trang Uyển Như cũng thở phào nhẹ nhõm, không nhìn Bạc Lương Thần nữa vì khí thế trên người anh quá mạnh. Nếu bà ta không có tấm thẻ của Chung Hi thì e là không lừa được anh.

 

Thấy hai người không hề che giấu tâm tư, Bạc Lương Thần lạnh nhạt nói một câu.

 

"Em có biết ai đề nghị không?"

 

Ôn Nguyễn Nhi không cười nữa, đồng thời lắc đầu.

 

"Chung Hi."

 

Bạc Lương Thần cất bước rời đi, bỏ lại Ôn Nguyễn Nhi và Trang Uyển Như ngây ra như phỗng.

 

"Lúc nãy cậu ta nói như vậy là có ý gì? Lẽ nào Chung Hi bảo cậu ta thay đổi ý định, bằng lòng tiếp tục tổ chức hôn lễ với tôi?" Móng tay bấm vào lòng bàn tay, Ôn Nguyễn Nhi nghĩ kiểu gì cũng không thể tiếp nhận được sự thật này.

 

Trang Uyển Như đành phải ở bên cạnh an ủi cô ta: "Hôn lễ được tổ chức đúng hạn là được rồi, con đừng suy nghĩ những chuyện khác, hãy yên tâm chờ làm cô dâu đi. Lần này nhất định phải làm cho Bạc Lương Thần cưới con về nhà."

 

"Nhưng mà..."

 

Ôn Nguyễn Nhi vẫn thấy vướng mắc trong lòng.

 

Cô ta cảm thấy việc này sẽ không tiến hành thuận lợi như vậy. Lần trước hôn lễ của bọn họ bị Chung Hi phá rối, đối phương lại có lòng tốt như vậy sao?

 

Ôn Nguyễn Nhi càng nghĩ càng cảm thấy bất thường: "Không được, tôi phải yêu cầu bọn họ nhanh chóng ra tay, không thể kéo dài thêm được nữa."

 

"Đúng đúng đúng, chúng ta đi trước đã, đừng để người khác nghe thấy."

 

Trang Uyển Như kéo Ôn Nguyễn Nhi, xoay người cầm túi xách và khăn quàng cổ, sau đó che chở cô ta ra ngoài.

 

Ở bên này Chung Hi vẫn đang ăn, mấy con cua đã bị cô ăn sạch, còn có thể ghép lại thành dáng vẻ hoàn chỉnh. Cô cầm đũa lên, lại bắt đầu ăn món khác.

 

Với đẳng cấp của Minh Khê Sơn Trang, nhất định là bữa cơm này không rẻ.

 

Có lẽ trong nửa tháng tới cô sẽ không được ăn một bữa ngon thế này, cho nên phải tuân theo điều thứ nhất trong quy định tiết kiệm của Chung thị: tuyệt đối không được lãng phí.

 

Bạc Lương Thần đi rồi lại quay về, trông thấy Chung Hi ngồi đó vùi đầu vào ăn.

 

Anh ngồi lên chiếc ghế ở đối diện, bắt chéo hai chân.

 

Sau một hồi lâu, Chung Hi vẫn làm như không chú ý tới anh đã vào phòng.

 

Người đàn ông nhíu mày ra lệnh: "Nói chuyện."

 

Chung Hi cầm đùi gà, miệng lẩm bẩm: "Là anh mời tôi đến đây, hẳn là anh chi tiền đúng không?"

 

Bạc Lương Thần im lặng nhìn cô, huyệt thái dương giật thình thịch: "Ừ, tôi chi, dùng tiền của cô."

 

Anh đặt tấm thẻ kia lên bàn.

 

Ngay sau đó, ánh mắt Chung Hi chợt sáng ngời, cô lập tức đặt đũa xuống: "Bạc Tổng, anh làm vậy là không đúng rồi, anh biết rõ đó là tiền của tôi mà."

 

"Của cô?"

 

Bạc Lương Thần nhếch môi nở nụ cười nghiền ngẫm, nhắc đến tiền là cô mất tinh thần ngay.

 

Một giây sau, câu nói của anh đã đánh tan lòng kiêu ngạo của Chung Hi một cách tàn nhẫn: "Cô nợ tôi mấy chục triệu, chút tiền này còn chẳng đủ lãi."

 

"..."

Advertisement
';
Advertisement