Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 ‎Nhà thiết kế trẻ tuổi này tên là Lâm Khải, đã vào MON hai năm, nhưng vẫn là một nhà thiết kế bình thường, anh ta muốn mượn cơ hội này, biểu hiện thật tốt một lần để đạt được cơ hội thăng tiến. ‎  

 

“Ừ.” Chung Hi cũng chỉ đáp lại một tiếng không buồn ngẩng đầu lên, còn thuận tiện dịch sang bên cạnh một chút. ‎  

 

‎Bốn cái hộp mà mang theo, có hai cái đã trống rỗng. ‎  

 

Lâm Khải nhíu mày, nhìn sợi dây chuyền trong tay, cảm thấy không thích hợp lắm. ‎  

 

‎Toa Toa nhìn anh ta đẹp trai, mỉm cười rồi nói: “Đến đây đi, tới lượt anh rồi.”  

 

Chỉ luôn nói xoay quanh về một sản phẩm, cô ấy cũng mệt mỏi.  

 

Lâm Khải vâng một tiếng, sau khi đưa vòng cổ qua thì im lặng đứng sang một bên. Sợi dây chuyền này chính là tác phẩm đắc ý nhất của anh ta trong năm nay, từ công việc đến thiết kế đều không thể bắt bẻ chỗ nào, nhất là viên ngọc biển sâu ở giữa, có thể nói là điểm nhấn. ‎  

 

“Nào, món đồ trang sức tiếp theo!”‎  

 

Toa Toa mới giới thiệu vài câu, sợi dây chuyền này đã bán được với cái giá cao gấp hai mươi lần dây chuyền chòm sao.  

 

Lâm Khải lộ ra nét vui mừng, rất tốt!  

 

Có điều...  

 

Toa Toa vội vàng gỡ tai nghe xuông, nháy mắt với anh ta: "Còn bao nhiêu nữa?"  

 

Lâm Khải ngây ra.  

 

Anh ta nhận ra không đúng ở chỗ nào rồi!  

 

Anh ta phí hết tâm tư chỉ để làm cái này!  

 

Anh ta lập tức lấy ra số vật liệu còn lại, sau khi kiểm tra xong đành bất đắc dĩ cúi thấp đầu xuống.  

 

Toa Toa đành phải nói lảng sang chuyện khác, quay lại chào hàng dây chuyền chòm sao với Chung Hi thêm một lần nữa.  

 

"Phiền nhường đường một chút." Chung Hi nhỏ giọng nói.  

 

"À, được." Lâm Khải tránh sang bên cạnh nửa bước, nhìn Chung Hi dọn hộp rỗng đi ra ngoài, sau đó tiếp tục ngồi ở đằng kia, máy móc lặp lại động tác xâu chuỗi hạt để viết.  

 

Anh ta không nhịn được mà bước lên: "Đơn đặt hàng của cô nhiều như vậy sao?"  

 

"Ừm." Chung Hi cúi đầu: "Sớm bận không giúp được rồi."  

 

Chiêu này của cô lãi ít nhưng bán được nhiều hàng, khiến đám thực tập sinh chạy theo hoa cả mắt.  

 

Bởi vì bọn họ chỉ chuẩn bị nhiều nhất mười mấy cái mà thôi.  

 

So với kho đồ khổng lồ của Chung Hi, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ. Có người nhanh trí lập tức đi tìm vật liệu khắp nơi, nhưng vì lúc đầu bọn họ có tất cả vật liệu tốt nhất, cho nên bây giờ không thể tái tạo được kiểu dáng một cách hoàn chỉnh.  

 

.  

 

Thế là, bắt đầu có người ghen tức với Chung Hi.  

 

"Chắc chắn là cô ta đã biết đề bài từ trước, cả thảy có năm giám khảo mà mất hai người có quan hệ với cô ta!"  

 

"Đúng đấy, mấy cái rương kia cũng đều được chuẩn bị xong cho cô ta từ trước rồi."  

 

Lưu Viên Viên cầm vòng tay của mình đi tới, lập tức nghe thấy bọn họ chụm lại một chỗ bịa đặt những lời đó.  

 

Cô ta chơi cùng Chung Hi lâu ngày, lá gan cũng lớn hơn, phản bác lại một câu: "Mấy cái rương kia vẫn luôn được bài ở chỗ đó, tại sao các cô không lấy đi? Chung Hi là người đến trễ nhất, nhưng bây giờ lượng tiêu thụ của cô ấy là cao nhất. Thay vì nói mấy lời ghen ăn tức ở thì các cô nên sớm về nhà đọc thêm sách đi, tránh cho tóc dài mà kiến thức ngắn."  

Advertisement
';
Advertisement