Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

‎Tề Tinh Lãng được đưa đến các phòng kiểm tra, tỉ mỉ kiểm tra toàn thân một lần. ‎

 

‎Sau khi nhận được báo cáo, bà Tề còn nhiều lần hỏi bác sĩ: “Con trai tôi còn chưa kết hôn, xác định không làm tổn thương đến sức khỏe của nó chứ? Sẽ không ảnh hưởng đến việc sinh con sau này đúng không?”

 

Bác‎ sĩ bất đắc dĩ nở nụ cười: “Thật sự không có việc gì, có thể yên tâm rồi.” -

 

Nhưng bà Tề vẫn cảm thấy lo lắng như cũ, vừa trở về phòng bệnh, lập tức nhìn thấy Chung Hi đi tới. ‎

 

‎Lúc này bà ta không hề nể mặt: “Cô bây giờ đúng là không biết xấu hổ, tự mình không có lòng tự trọng dán lên người đàn ông, còn không cho người ta nói?”

 

Lời này, rõ ràng là nói cho Chung Hi nghe. ‎

 

‎Ánh mắt Chung Hi nhàn nhạt liếc qua, tầm mắt tràn ngập ý cảnh cáo. ‎

 

Bà Tề tự giác thấy đuối lý, ho khan một chút: “Con trai tôi bây giờ bị cô đánh thành như vậy, báo cáo kiểm tra còn chưa có đâu, chúng tôi sẽ không từ bỏ ý định.”

 

‎Cùng lúc đó, Tề Tinh Lãng chỉ nằm ở đó, không nói một lời. ‎

 

‎Chung Hi cười khẽ: “Không đau sao?”

 

‎Lời này của cô, là hỏi Tề Tinh Lãng. ‎

 

Con ngươi luôn u ám của Tề Tinh Lãng, lúc này có thêm vài phần do dự, bởi vì một cước vừa rồi thật sự quá đau, anh ta thật sự cảm thấy mình suýt nữa đã ngất đi. ‎

 

‎Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Không nghĩ tới nhà họ Chung giáo dục con cái như này.”

 

‎Đánh người? ‎

 

‎Đâu phải là chuyện tiểu thư nhà giàu làm ra được! ‎

 

Trách không được bên ngoài đánh giá Chung Hi kém như vậy, cô là người căn bản không thể cứu chữa, cũng khó trách Bạc Lương Thần lại vứt bỏ cô. ‎

 

‎“Tôi cũng không nghĩ tới, giáo dục con cái nhà họ Tề lại hèn hạ như vậy.” Cô lạnh lùng nói một câu: “Rõ ràng anh muốn hợp tác với tôi, nhưng trên thực tế, là muốn mượn tay tôi, để tập đoàn Tề thị tiếp quản thị trường của tập đoàn Bạc thị, cái thủ đoạn chả ra cái hồn gì như vậy mà anh cũng dám dùng à?”

 

“Muốn trở nên xuất sắc thì phải dựa vào chính năng lực của mình, còn dựa vào đàn bà à? Sao da mặt anh lại dày như vậy.”

 

Tề‎ Tinh Lãng bị vạch trần ngay trước mặt, sắc mặt cứng đờ. ‎

 

‎“Sao hả? Anh nghĩ tôi bị mù hay là con ngu vậy? Lần đầu tiên anh tìm tôi, tôi cũng đã nói cho ngươi biết, tôi sẽ không hợp tác với anh, nhưng anh lại nhiều lần tìm tôi gây phiền toái, còn nhét tôi vào tổ của thầy Vân Tích, đừng tưởng tôi không biết anh đang âm mưu chuyện xấu xa gì.”

 

‎Chung Hi cười lạnh một chút: “Tề Tinh Lãng, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, cút ra xa một chút, nếu không, tôi sẽ cho anh nếm thử cảm giác mất đi giống con cháu sau này.”

 

Cạch.

 

 

‎Cô nói xong lập tức đóng cửa rồi rời đi. ‎

 

‎Trợ lý Mẫn đứng ở cửa, nếu không phải lách mình kịp thời, sẽ bị Chung Hi phát hiện. ‎

 

‎Anh ta đã hỏi kết quả kiểm tra từ bác sĩ, lúc quay trở lại, vừa vặn nghe được những lời này của Chung Hi. ‎

 

‎Mục đích của nhà họ Tề là Bạc thị? ‎

 

‎Trợ lý Mẫn lập tức gọi điện thoại cho giám đốc của bệnh viện tư nhân này.

 

Bên kia là tiếng lấy lòng cực kỳ thân mật: “Trợ lý Mẫn, có gì phân phó thế?”

 

‎Tề Tinh Lãng là bệnh nhân của bệnh viện mấy người phải không? ‎

 

‎“Đúng vậy, hôm nay vừa mới làm thủ tục nhập viện.” Bởi vì nhà họ Tề bên kia cũng là khách hàng lớn, cho nên viện trưởng vô cùng rõ ràng. ‎

 

Chỉ là lấy địa vị nhà họ Tề kia, còn không đáng để viện trưởng ông ta tự mình ra mặt. ‎

 

Loại đẳng cấp đấy ở bệnh viện tư nhân này, cùng lắm là phái một giám đốc đi qua xem một chút là được. ‎

 

Nhưng Bạc Lương Thần, không hề giống!‎

Advertisement
';
Advertisement