Người đàn ông đưa tay kéo cô ta ra, nhìn kỹ, “Sao cô không về nhà họ Ôn?”
Nơi đó chắc sẽ an toàn hơn.
“Em… Em không dám!” Ôn Nguyễn Nhi lẩm bẩm, “Lỡ như bị ba em biết được, ông ấy chắc chắn sẽ vì lo lắng cho em mà tìm công ty quản lý gây phiền phức, em không muốn làm lớn chuyện.”
Cô ta thì thầm nói, rồi ngước mắt lên cầu xin Bạc Lương Thần, “Cho em ở đây một đêm nhé?”
Bây giờ cũng đã muộn rồi.
Bạc Lương Thần hờ hững gật đầu, “Ở phòng khách đi.”
Ôn Nguyễn Nhi theo bản năng muốn phản bác, nhưng nghĩ đến những gì Tiêu Nghị đã dạy cô ta, ở trước mặt Bạc Lương Thần không được quá nóng vội.
Cô ta vội đổi lại một nụ cười, đáp: “Cảm ơn Lương Thần.”
Sau đó, cô ta đi vào đổi dép, cởi áo khoác ra cũng tự nhiên đặt ở một bên, không dính lấy Bạc Lương Thần nữa, đi thẳng tới phòng bếp rót một ly nước ấm ôm trong lòng bàn tay.
Lúc cô ta đi ra, trên người mặc một chiếc áo len lông chồn, quần ống rộng bằng vải nhung Đức, tóc không uốn thành gợn sóng như bình thường mà là mái tóc thẳng dài màu đen, buộc đuôi ngựa thấp đơn giản.
Dáng vẻ này của cô ta bỗng nhiên đánh trúng trái tim của Bạc Lương Thần.
Đã từng, trong cuộc hôn nhân chán ghét kia của anh, Chung Hi chính là như thế, dáng vẻ năm tháng tĩnh lặng, sẽ không bao giờ chủ động khi gặp anh, nhưng mỗi một việc cô làm đều là duy trì mối quan hệ của họ.
Cho dù anh có lạnh nhạt bao nhiêu đi nữa, cô cũng chưa bao giờ tỏ ra không bằng lòng và tủi thân.
Khi đó, Bạc Lương Thần thờ ơ cô hai năm, nhưng cô vẫn kiên định như trước.
Chính vào khoảnh khắc này, Bạc Lương Thần đột nhiên hiểu được rằng, không phải Chung Hi không quan tâm mà là bởi vì cô quá quan tâm để rồi đánh mất đi cuộc hôn nhân này.
Cho nên, cô cũng luôn đau đớn chờ đợi và kìm nén.
Đôi mắt người đàn ông xao động, đứng ở đó rất lâu mà không nói lời nào.
Anh vẫn không có phản ứng, Ôn Nguyễn Nhi không diễn tiếp được nữa, ho khẽ một tiếng, “Lương Thần?”
Người đàn ông thu hồi ánh mắt, đi qua lấy ly nước trong tay cô ta, nắm tay cô ta ngồi xuống sô pha.
“Nếu giới giải trí mệt mỏi quá thì tạm thời nghỉ ngơi đi, dưỡng thai cho thật tốt.”
Đây không phải là lần đầu tiên anh bảo Ôn Nguyễn Nhi rút lui khỏi giới giải trí.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi lại rõ ràng cảm thấy, thái độ của anh đã thay đổi!
Anh không còn cứng rắn yêu cầu mình, mà là đang trao đổi với cô ta?
Ôn Nguyễn Nhi vui mừng khôn xiết, kìm nén cảm xúc kích động, cong mắt nở nụ cười, “Lương Thần, em vẫn muốn có sự nghiệp của mình.”
Nếu là Ôn Nguyễn Nhi trước đây chắc chắn sẽ không nói như vậy, nhưng Tiêu Nghị bảo cô ta bắt chước Chung Hi, tuy rằng cô ta không muốn nhưng dường như cách này rất có hiệu quả.
Cổ họng Bạc Lương Thần ngưng trệ, “Ngày mai anh sẽ cử người đi xử lý chuyện antifan kia, tạm thời em ở chỗ này của anh, đợi chuyện lắng lại một khoảng thời gian rồi hẵng bàn bạc nhé.”