Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Cô lo đến nỗi tim như muốn rớt ra ngoài.

 

Không thể dừng lại, Chung Hi ...

 

Có tiếng rít, đó là tiếng ma sát giữa lốp xe và mặt đường, chói tai vô cùng.

 

Chung Hi loạng choạng ngã về phía trước, chân cô thực sự đã không còn sức nữa.

 

“Đừng tới đây.” Trước khi ngất đi, cô chỉ kịp nói ba chữ này.

 

Máu chảy ra từ vết thương trên cổ Chung Hi, và dính lên cả bộ đồ của người đàn ông.

 

Cái lạnh lắp đầy đôi mắt anh, “Chung Hi, cô tỉnh lại cho tôi!”

 

Trong cơn mê, Chung Hi luôn cảm thấy có ai đó đang gọi mình.

 

Nhưng cô mệt đến mức không mở mắt ra được nữa, trong chốc lát, lại cảm thấy cả người lạnh vô cùng.

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

 

Chung Hi đành phải nép vào nơi ấm nhất ở bên cạnh, cô thò tay ra sau và chạm trúng ai đó, người đó rất ấm, tim đập rất nhanh.

 

Chung Hi dụi mặt qua.

 

“Tỉnh lại.”

 

Anh lại hét lên, giọng có chút giống Bạc Lương Thần, nhưng người đàn ông đó nói chuyện nhẹ nhàng như thế từ khi nào? Như sợ sẽ mất cô nên mới cẩn thận từng li từng tí một, nên mới thương tiếc như vậy.

 

Chung Hi nhắm mắt lại, buồn phiền vì bản thân vẫn nghĩ đến người đó trong thời khắc sinh tử này.

 

“Tỉnh lại thì có ích lợi gì, chi bằng chết đi cho rồi, chết là hết.”

 

Cô thực sự mệt mỏi rồi.

 

Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, cô ngã vào lòng người đàn ông và bất tỉnh.

 

...

 

Biệt thự Lan Hàn.

 

Ở cửa phòng ngủ trên lầu hai, Bạc Lương Thần cau mày trong khi nghe bác sĩ nói.

 

“Bạc tiên sinh, vết thương trên cổ Chung tiểu thư không được chăm sóc tốt, bây giờ cô ấy lại uống phải loại thuốc gây ảo giác nào đó nên dẫn đến sốt cao. Bây giờ không có cách nào dùng thuốc, chỉ có thể đợi đến ngày mai lúc cô ấy tỉnh táo mới có thể chuẩn đoán được.”

 

“Nếu không, rất có thể sẽ làm vết thương nhiễm trùng.”

 

Trông thấy khuôn mặt lạnh tanh của Bạc Lương Thần, bác sĩ lại khuyên: “Anh không cần phải lo lắng quá. Nếu cơn sốt khiến cô ấy nói nhảm hoặc có một số biểu hiện đau đớn, thì có thể dùng các biện pháp vật lý để hạ nhiệt …”

 

Bác sĩ đã dặn dò rất nhiều rồi mới rời đi.

 

Bạc Lương Thần cau mày nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng không còn chút máu, dáng vẻ này thật khiến người ta cảm thấy xót xa.

 

Vừa rồi, khi bác sĩ kiểm tra vết thương cho Chung Hi, ông gỡ băng gạc trên cổ cô ra, Bạc Lương Thần mới thấy vết thương đó trông đáng sợ thế nào.

 

Anh nhớ rằng Chung Hi rất sợ đau.

 

Trong đám cưới của họ, cô bất cẩn bị đâm vào ngón tay gây chảy máu, đau đến phát khóc.

 

Bây giờ với vết thương như vậy, lại có thể cãi nhau với anh? Còn có thể một mình đi trên con đường đó lâu như vậy ...

 

“Buông tôi ra.” Cô vẫn đang nhắm mắt và hét lên trong đau đớn.

 

Bạc Lương Thần nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm, đôi chân không nghe sai bảo nữa mà cứ thế đi qua.

 

Giây kế tiếp, tay anh vừa vươn tới, muốn xem có phải cô phát sốt rồi nói mớ hay không.

 

Thì cô đột nhiên mở mắt và túm lấy anh.

 

Mắt Bạc Lương Thần đột nhiên giật mạnh.

 

Anh biết rằng người phụ nữ này chắc chắn đang giở trò với anh.

 

“Chung Hi, nếu cô tỉnh lại rồi thì cút ra khỏi đây cho tôi.”

 

Anh ta luôn mắc chứng nghiện sạch sẽ, vì ở đây gần bệnh viện hơn nên mới tạm thời đưa cô đến đây.

 

Không ngờ Chung Hi lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh như vậy, một lúc sau mới lẩm bẩm hỏi: “Nếu anh đã ghét tôi như thế, tại sao lại cưới tôi?”

 

Sự lạnh lùng trong ánh mắt của Bạc Lương Thần chợt biến mất.

 

Cô cười khẩy, “Anh đã hủy hoại cuộc hôn nhân của tôi, và anh cũng đã hủy hoại chính mình.”

 

Khi lời này được thốt ra, Chung Hi nghẹn ngào quay người sang một bên, cô vùi mình vào chiếc chăn bông bên cạnh, “Tôi thật sự vô dụng, tôi còn phải mơ thấy anh bao nhiêu lần nữa?”

 

Cô tiếp tục vùi mình vào trong chăn mà khóc, cả người và vai đều run lên.

 

Khoảnh khắc đó, không biết trong lòng Bạc Lương Thần cảm thấy thế nào, anh đã làm một việc mà anh chưa từng làm qua trong đời, anh bước tới bên cạnh gường và ngồi xuống.

 

Anh đưa tay ra rồi vỗ nhẹ vào vai cô.

 

Không biết có phải sự vỗ về của anh đã phát huy tác dụng hay không mà tiếng khóc của người phụ nữ dần dần nhỏ đi, nhịp thở cũng dần đều hơn.

 

“Lần sau, đừng mơ thấy tôi nữa.”

Advertisement
';
Advertisement