Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

...

 

Chung Hi bị nhốt ở trong biệt thự, trôi qua một ngày buồn tẻ nhàm chán.

 

Chưa tới giữa trưa đã có người hầu đi đến làm việc, nhưng có lẽ do Bạc Lương Thần có bệnh thích sạch sẽ và sự hạn chế của mệnh lệnh, nên bọn họ chỉ cúi đầu làm việc, vốn dĩ không để ý tới trong ngôi biệt thự này có thêm một Chung Hi.

 

Thật sự giống như cô là không khí.

 

"Bạc Lương Thần mua ngôi nhà này lúc nào?"

 

"Giữa trưa ăn gì?"

 

"Mấy cô nói cho tôi một chút đi chứ!"

 

Cho dù cô nói thế nào cũng không thể cạy được miệng của bọn họ .

 

Chung Hi bất đắc dĩ trở về phòng ngủ, vùi đầu ngủ say, sau khi tỉnh dậy đã là chạng vạng tối.

 

Cô cảm thấy khát nước, cho nên đi về phía phòng bếp, trong lúc vô tình đã nghe thấy bên ngoài có người đang gọi điện thoại.

 

"Vụ án kia tạm thời dừng tay, Tiêu Nghị, buôn bán không phải làm như vậy." Bạc Lương Thần cầm chén cà phê, bỗng nhiên nhìn sang phía Chung Hi.

 

Ở đây không có quần áo của phụ nữ, cho nên đồ hôm qua mà hầu gái mặc cho Chung Hi là quần áo của anh, một cái áo thun cổ tròn, mặc trên người cô có hơi lớn, dài như một cái váy ngắn.

 

Đôi chân dài của cô cứ thế lộ ra trước mặt người đàn ông.

 

Ngón tay cầm điện thoại của anh siết chặt, thu tầm mắt lại, đi qua từ bên cạnh cô.

 

Chung Hi nghiêng người, không muốn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với anh, nhưng cô nhất thời không để ý, suýt nữa đụng phải dao trên mặt bàn.

 

"Cẩn thận."

 

Cánh tay anh vung lên, kịp thời ôm lấy eo cô.

 

Ở đầu dây bên kia, con ngươi hẹp dài của Tiêu Nghị hơi híp lại, anh ta không nghe lầm, chắc chắn có tiếng kêu lên của một người phụ nữ nào đó, anh ta quay đầu nhìn về phía Ôn Nguyễn Nhi bên cạnh, khóe miệng hơi mỉm cười.

 

"Lương Thần, anh ở với ai..."

 

"Không có ai, cứ vậy đi, ngày mai bàn lại."

 

Anh nói xong, dứt khoát dập máy.

 

Chung Hi cảm nhận được bàn tay anh đặt lên hông mình vẫn chưa buông ra, nhíu mày đẩy xuống: "Cảm ơn, anh có thể buông tay."

 

Đáy mắt Bạc Lương Thần bao trùm một tầng ý sâu xa, nhẹ buông tay, lạnh giọng nói: "Cẩn thận một chút."

 

"Vậy anh để cho tôi đi đi, tôi ra khỏi cánh cửa này thì sẽ không va vào mấy thứ đồ xấu xa của anh nữa."

 

Sắc mặt Bạc Lương Thần đột nhiên lạnh đi.

 

"Cô muốn đi?"

 

Chung Hi không nén được sự tức giận: "Tôi không đi thì chẳng lẽ ở lại đây sống chung với anh hay sao? Bạc tiên sinh, anh đang giam giữ bất hợp pháp, anh biết không, tôi có thể tố cáo anh!"

 

Trong không khí, vang lên một tiếng cười khẩy của đàn ông.

Advertisement
';
Advertisement