Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Chung Hi càng nghĩ càng tức giận, cầm điện thoại di động muốn lên mạng lan truyền chuyện này ra ngoài.  

 

Nhưng nếu làm mà không có chuẩn bị như vậy, rất có thể vừa phát ra đã bị phòng quan hệ công chúng của Bạc thị nhúng tay, chân tướng sẽ như đá chìm đáy biển.  

 

Cô phải kiên nhẫn.  

 

Chung Hi hít sâu một hơi, lại nhìn về phía người giúp việc kia.  

 

“Buổi trưa ăn gì?”  

 

Nếu không thể đi, vậy thì cứ ‘hưởng thụ’ cho thật tốt đi, không thể ăn Bạc Lương Thần đến nghèo, cũng phải trút một hơi thật đã.  

 

Trong thời gian đó, Lục Bắc gọi cho cô vài cuộc điện thoại.  

 

Chung Hi còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với anh ta như thế nào nên dứt khoát không nghe máy.  

 

Anh ta đã đính hôn với Từ Á, là chuyện của anh ta, Chung Hi không có quyền can thiệp, cũng chưa bao giờ cảm thấy Lục Bắc cần giải thích gì với mình.  

 

Về phương diện tình cảm, cô không dám đụng vào, tình nguyện trốn như đà điểu.  

 

Lúc này ngẫm lại, ở lại trong biệt thự trống không này của Bạc Lương Thần, cũng không có gì là không tốt, ít nhất ăn có uống, tiết kiệm được phí sinh hoạt mấy ngày.  

 

Lại qua hai ngày, Bạc Lương Thần đi công tác trở về, vừa mới vào cửa lập tức nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên sô pha, cầm cua ăn rất chi là ngon miệng.  

 

Mi tâm anh nhíu lại, nhìn thấy trên sô pha chất đầy đồ ăn vặt và đồ ăn nhẹ.  

 

Cặp tài liệu đặt nặng trên bàn, anh cất bước qua, “Không ăn cơm mà ăn những thứ này?”  

 

Chung Hi nhai cua, “Chị Trương nói, tôi muốn ăn cái gì cũng được, không phải anh đã nói với chị ấy như thế à?”  

 

Đúng là anh đã nói điều đó.  

 

Bạc Lương Thần trực tiếp kéo người từ trên sô pha dậy, “Đi thay quần áo đi, buổi tối, tôi muốn tiếp đãi tiên sinh Oppo với vợ của anh ấy ở chỗ này, cô giúp tôi diễn đi.”  

 

“Tôi không có quần áo.”  

 

Chung Hi trả lời vô cùng thản nhiên, sau đó mỉm cười nói, “Anh thả tôi ra đi, nhà tôi có, để tôi trở về lấy.”  

 

“À... Đi rồi thì cô còn trở lại sao?” Bạc Lương Thần cười lạnh, một tay đẩy Chung Hi ra, “Quần áo ở trong túi trước cửa, Oppo tiên sinh có ấn tượng với cô rất tốt, anh ấy cũng rất coi trọng đối tác có quan hệ hôn nhân ổn định hay không đấy.”  

 

“Vậy anh nên gọi Ôn Nguyễn Nhi tới đây mới phải.” Trên tay Chung Hi tràn đầy gạch cua, miệng đầy thứuc ăn, thấy anh không nói lời nào, ngược lại hỏi, “Nếu như, tôi từ chối thì sao?”  

 

“Vậy cô ở lại đây cả đời.”  

 

Thanh âm của anh lạnh đến cực hạn, trên người tản ra sự nguy hiểm vô cùng.  

 

Anh không nói đùa.  

 

Chung Hi tức đến nói cùn, “Vậy tôi có điều kiện.”  

 

“Nói đi.”  

 

Hai tiếng sau  

 

Chung Hi mặc váy Bạc Lương Thần mang về, một chiếc váy liền màu tím, kiểu dáng tao nhã, hơn nữa cô không đeo bất kỳ trang sức nào, tóc cũng chỉ buộc đơn giản ở sau đầu, cả người ngồi ở đó, có một loại vẻ đẹp thanh nhã.  

Advertisement
';
Advertisement