"Chung Hi."
Có người gọi cô, đứng trên tầng hai vẫy tay với cô. Là Lý San Nhi.
Chung Hi gật đầu cảm ơn nhân viên công tác.
Sau đó cô đi lên tầng hai. Lý San Nhi giới thiệu cô cho mấy nhà thiết kế nổi tiếng trong ngành.
Bọn họ đều có chút danh tiếng trong giới thiết kế trang sức, thậm chí còn giỏi hơn cả Lý San Nhi. Vì vậy lúc Chung Hi đi tới, bọn họ chỉ nhìn mấy lần rồi đi nói chuyện với người bên cạnh.
Lý San Nhi cũng không thích bọn họ, bèn kéo Chung Hi ra ban công cạnh đó. Cô ta thuận tay kẹp điếu thuốc rồi nhìn Chung Hi.
Chung Hi bật cười: "Không sao."
Bấy giờ Lý San Nhi mới châm lửa: "Cô đến bệnh viện rồi hả?"
Chung Hi đáp "ừ".
Lý San Nhi cúi đầu cười khẽ: "Bạc Lương Thần ra tay nhẹ quá! Hạng người như Vân Tích nên xuống địa ngục từ lâu rồi mới phải, ở lại trong giới này nhiễm bẩn một vùng nước."
Chung Hi không tiếp lời.
Dường như Lý San Nhi nhận ra cô không muốn tiếp tục đề tài này, cho nên chỉ yên lặng hút hết điếu thuốc kia: "Đối với cô mà nói, show diễn này là một cơ hội. Đừng bỏ lỡ."
Đúng lúc bên ngoài có người gọi Lý San Nhi, cô ta vỗ vai Chung Hi rồi đi ra ngoài.
Chung Hi cúi đầu, vừa hay nhìn thấy mấy chiếc xe dừng ở cửa, rất nhiều nhân viên bảo vệ đang bê két sắt đựng trang sức vào bên trong.
Cô nắm chặt lan can, ánh mắt lạnh nhạt.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Vân Tích vừa được bác sĩ cắt chỉ cho. Anh ta nhìn gương mặt sưng phù của mình trong gương rồi ném vỡ gương.
"Anh đừng giận nữa, bác sĩ nói từ từ sẽ khỏi." Hà Hiểu ở bên cạnh gọt trái cây cho anh ta.
Nhưng cô ta vừa dứt lời đã bị Vân Tích lôi sang.
Trong mắt anh ta ngùn ngụt lửa giận: "Khỏi? Khỏi kiểu gì? Tôi bị người ta đánh ra nông nỗi này, vậy mà cô còn ngu xuẩn như vậy, đến cái thẻ nhớ cũng không đòi lại được! Lẽ nào thật sự phải đưa cho con khốn kia mười triệu?"
Giọng nói khàn đặc của anh ta như vọng ra từ địa ngục.
Hà Hiểu vô thức né ra đằng sau. Trong tay cầm con dao gọt trái cây nhưng cô ta không dám đâm đối phương.
"Thầy không nên động vào Chung Hi." Hà Hiểu cố nén nước mắt, nói lí nhí.
"Ha. . ."
Vân Tích nhổ nước bọt vào mặt cô ta: "Tao chơi chúng mày chán rồi, đổi kiểu mới không được à?"
Hà Hiểu bị anh ta đẩy ra đằng sau, bất lực ngã ra sàn nhà.
Lòng bàn tay trầy xước, cô ta cố nhịn đau, chậm rãi đứng dậy: "Thuốc của thầy ở trong bình giữ nhiệt, em đi trước đây."
Hà Hiểu vừa rời đi, cánh cửa kia lại bị người ta đẩy ra.
"Lại đánh rơi cái gì thế? Cô khôn lên tí có được không?"
"Vân tiên sinh, Bạc Tổng của chúng tôi muốn gặp anh." Trợ lý Mẫn nhấc tay, Vân Tích bị kéo xuống giường bệnh lôi ra ngoài.
Trong hành lang rộng rãi không có một ai.
Vân Tích vốn đang giãy giụa mắng chửi, nhưng khi bị ném xuống cạnh chân Bạc Lương Thần, cổ họng anh ta như bị người ta bóp nghẹt, không nói được nửa chữ.
"Hẳn là tôi đã thông báo cho người của MON không được động vào Chung Hi."
Vân Tích siết chặt nắm đấm, cười gượng: "Tôi mới về nước, không biết Bạc Tổng và vợ cũ của anh…"
Anh ta còn chưa nói hết câu, mu bàn tay đã bị giẫm mạnh.
Vân Tích nghiến răng nghiến lợi vì đau đớn.
"Bây giờ đã biết chưa?"
Giọng nói của Bạc Lương Thần vang lên trên đỉnh đầu.
Tay phải của Vân Tích đã bắt đầu tê rần, không tài nào rút ra được. Cảm giác đau đớn xộc thẳng lên não, anh ta lập tức gào lên: "Xin lỗi Bạc Tổng, là lỗi của tôi, cầu... cầu xin anh tha cho tôi."
"Thính lực của tôi không tốt lắm, không nghe rõ." Ánh mắt Bạc Lương Thần trở nên lạnh lùng, chân càng giẫm mạnh hơn.