"Hình như lúc nãy tôi thấy Ôn Nguyễn Nhi tới, vậy có phải là Bạc Lương Thần cũng tới không?"
Mấy tin đồn kiểu này rất dễ khơi dậy lòng tò mò của mọi người. Khi show diễn tiến hành được phân nửa, Ôn Nguyễn Nhi cuống đến độ suýt bật khóc trong nhà vệ sinh.
"Lương Thần, em cầu xin anh, anh đến đón em đi! Em cảm thấy đau bụng."
Đây không phải là lần đầu tiên cô ta lấy đứa con ra nói chuyện.
Ở bên kia Bạc Lương Thần vừa mới họp xong, đang rời khỏi công ty thì nghe thấy tiếng nói vang lên trong tai nghe bluetooth. Anh lập tức nhíu mày, gương mặt lạnh lùng càng sa sầm hơn.
"Tôi bảo tài xế đến đón cô."
"Không! Lương Thần à, anh đích thân đến có được không?" Ôn Nguyễn Nhi gần như là cầu xin anh, giọng nói hết sức hèn mọn.
Cô ta đang nói dở thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, bèn vội vàng cúp máy.
Cuộc gọi kết thúc đột ngột làm Bạc Lương Thần nhíu mày.
Sáng sớm Chu Phóng đã hẹn anh, lúc này vừa mới lái xe đến. Thấy vẻ mặt anh khác thường, Chu Phóng thuận miệng hỏi: "Có việc à?"
"Đi với tôi đến một nơi. Trợ lý Mẫn, cậu tan làm trước đi."
"Vâng, thưa Bạc Tổng."
Sau đó, một chiếc xe thể thao cao cấp chạy ra khỏi bãi đỗ xe của tập đoàn Bạc thị, âm thanh động cơ vun vút trên đường.
Vừa đến cửa show diễn, hai người đã trông thấy ảnh và tên trên bảng tuyên truyền.
"Chung Hi cũng ở đây ư?" Chu Phóng cảm thấy sự việc không đơn giản.
Bạc Lương Thần nhíu mày, bước lên bậc thang.
Chu Phóng lắc đầu: "Đã hơn một năm rồi mà sao không học được cách sống yên phận một chút kia chứ!"
Nếu Ôn Nguyễn Nhi biết nhìn mặt gửi lời hoặc là biết làm thế nào để lấy lòng Bạc Lương Thần, thì có lẽ cô ta đã ngồi vững vị trí nữ chủ nhân của tập đoàn Bạc thị từ lâu rồi.
Nhưng khổ nỗi cô ta cứ túm lấy Chung Hi mãi không buông.
Chu Phóng đi vào cùng Bạc Lương Thần. Show diễn bên trong đang khép màn, tất cả các nhà thiết kế và người mẫu cùng lên sân khấu.
Tiếng vỗ tay tán thưởng vang vọng khắp hội trường, thực lực mà MON trình diễn rõ như ban ngày.
"Tôi cảm thấy bộ phận kia của vòng tay rất tuyệt, rất sáng tạo."
"Chung Hi thật sự có thiên phú."
Bạc Lương Thần dừng chân, tầm mắt bất giác bị thu hút bởi bóng dáng trên sân khấu. Cô đứng dưới ánh đèn, trên mặt nở nụ cười điềm tĩnh dịu dàng, đôi mắt kia lấp lánh ánh sáng.
Đây mới là Chung Hi chân chính.