Gió đêm thổi lên mái tóc mai bên tai cô, cô nhẹ nhàng cười, trong nháy mắt đã làm tan chảy trái tim Lục Bắc.
“Em nói đúng, xin lỗi là chuyện của anh, giải thích cũng là chuyện của anh.” Lục Bắc miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng yên lặng tự nói với mình, anh sẽ xử lý tốt tất cả những mối quan hệ trái chiều, không để Chung Hi bị người ta chỉ trích.
Xa xa, Chung Hi nhìn thấy đám người Bạc Lương Thần đi ra.
Cô cảm thấy xui xẻo.
“Đi thôi, mời anh đi ăn cơm.” Cô vỗ vỗ túi xách trong tay, “Hôm nay phát lương rồi.”
Lục Bắc gật đầu, ít nhất, bọn họ còn có thể lấy thân phận là bạn bè để ở cạnh nhau.
Đây đối với anh ta mà nói, đã là chuyện vô cùng hạnh phúc, nếu Chung Hi đẩy anh ta ra, hoặc là vĩnh viễn không gặp anh ta, anh ta không thể nào tưởng tượng đến lúc đó mình sẽ như thế nào.
Hai người sóng vai đi về phía trước, tài xế Bạc Lương Thần cũng lái xe tới, đón anh và Ôn Nguyễn Nhi đi.
Bóng đêm lạnh lẽo, lúc Chu Phóng lái xe muốn đi, vừa lúc đối mặt với bọn Chung Hi.
“Chung tiểu thư, từ lúc tạm biệt đến giờ không gặp vấn đề gì chứ?”
“Chu thiếu.” Chung Hi gật đầu, xem như đã chào hỏi.
Tầm mắt Chu Phóng lại dừng trên người Lục Bắc bên cạnh, nhàn nhạt nở nụ cười, “Lục thiếu tuổi trẻ hiếu thắng, nhưng người không nên động tốt nhất đừng động, miễn cho ảnh hưởng đến việc làm ăn trong nhà.”
Bạc thị và Lục thị có hợp tác.
Điểm này, trong lòng Lục Bắc cũng rất rõ ràng.
Anh ta nhíu mày, đang muốn phản bác, bị Chung Hi kéo lại.
“Chu thiếu, chúng tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Lục Bắc bị Chung Hi cưỡng ép kéo đi.
Trong lòng anh ta ẩn giấu sự tức giận, nhưng chuyện Chung Hi không thích, anh ta sẽ không làm.
Chu Phóng vẫn nhìn bọn họ rời đi, đôi mắt híp lại, “Thú vị. -
Chung Hi cùng Lục Bắc đang ăn cơm dở thì nhà họ Lục gọi điện thoại gọi tới muốn Lục Bắc trở về.
“Cậu chủ, tim của bà chủ không thoải mái, cứ luôn miệng gọi tên cậu.” Thư ký Trương nói như vậy, “Nếu như anh không có gì quan trọng thì hãy trở về chăm sóc cho bà chủ đi ạ.”
Chiêu này bọn họ đã diễn được một lần rồi,
“Tôi còn có việc...”
Lục Bắc nói xong thì định cúp máy.
Nhưng trong tai nghe điện thoại di động mơ hồ truyền đến một của Hàn Chỉ Mân, “Tiểu Bắc có việc thì cứ để nó làm việc đi, tôi không sao cả.”
Nghư giọng bà ta thực sự rất suy yếu.
Lục Bắc nhíu mày xuống, nói một câu biết rồi, ấn nút cúp máy.
Chung Hi tính tiền xong đi ra khỏi tiệm cơm, “Ai về nhà nấy đi.”
Cô mỉm cười, không có một chút mất hứng.
“Xin lỗi, vốn hôm nay muốn chúc mừng với em thật tốt.”
Chung Hi cười nói, “Anh có tính hôm nay anh nói với em mấy câu xin lỗi không vậy?”
Giữa bọn họ đâu cần phải vậy.