Cách một cánh cửa, Chung Hi vừa tỉnh lại trong phòng bệnh.
Bác sĩ cầm đèn pin: "Nhìn bên trái, nhìn lên trên... Đây là bao nhiêu? Tôi là bác sĩ điều trị cho cô, tôi họ Phương, cô có nghe thấy tôi nói gì không?"
Chung Hi nhìn người đối diện huơ tay áo với cô.
Nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy bờ môi bác sĩ mấp máy, chứ không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Cô ngơ ngác nhìn về phía y tá đứng bên cạnh đang ghi chép kiểm tra số liệu của cô, rồi lại nhìn sang những công cụ chữa bệnh, và cả cái cây đang đung đưa bên ngoài cửa sổ.
Chung Hi siết chặt chăn, chậm rãi lắc đầu, không nghe được.
Cô không thể nghe thấy gì hết.
Bác sĩ nhìn y tá một chút: "Cố gắng gọi điện báo cho người nhà của cô ấy là cần phải làm thêm một bước kiểm tra nữa."
"Vâng, giám đốc Phương."
Chung Hi cách một cánh cửa, nhìn thấy hình như bên ngoài có rất nhiều người.
Nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, cộng thêm tác dụng của thuốc trị liệu, cô nhanh chóng mê man ngủ thiếp đi.
Khi cô mở mắt ra một lần nữa, trời đã tối hơn, nhưng vẫn giống ban ngày, cô vẫn chẳng thể nghe được gì.
Chung Hi mấp máy môi, kéo y tá vừa thay xong bình truyền dịch cho cô lại, chậm rãi hỏi một câu: "Người được đưa đến chung với tôi thế nào rồi?"
"Cô nói Lục Bắc sao?" Y tá mở miệng muốn nói cho cô, nhưng nhận ra cô không nghe thấy, nên lấy điện thoại ra, đánh vài dòng chữ, sau đó đưa cho Chung Hi xem.
Thấy y tá gõ chữ, tay Chung Hi cũng bắt đầu run lên.
Lúc xe đua cua qua khúc đường rẽ đầu tiên, Lục Bắc đã phát hiện ra chuyện phanh xe không ăn.
Lúc ấy tình huống khẩn cấp, cho dù có kêu gọi trạm sửa chữa cũng không có cách nào để dừng xe vào ngay lúc ấy, anh ta chỉ có thể phối hợp với Chung Hi, dùng cách sang số để chậm rãi giảm tốc độ xe xuống.
Nhưng biện pháp này cũng không có hiệu quả trên đường đua cao tốc.
Vì muốn nắm lấy một chút hi vọng sống, vào lúc đó, Lục Bắc vào đã đưa ra một quyết định to gan.
Anh ta để Chung Hi vịn chặt, sau đó đảo tay lái, lao lên sườn núi thấp trên đường đua…
Anh ta biết rõ chỗ kia có chướng ngại vật, trong khoảnh khắc va chạm, anh ta dùng cơ thể để che chở cho Chung Hi.
Bây giờ, cảnh tượng đó vẫn ám ảnh trong đầu Chung Hi.
Cả đời này của cô chắc hẳn không bao giờ có thể quên, lời nói mà Lục Bắc thủ thỉ bên tai cô.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Chung Hi.
Ánh mắt của cô lại nhìn xuống trên màn hình điện thoại di động: "Lục Bắc bị thương ở chân và thần kinh xương cột sống, sau khi phẫu thuật còn phải quan sát thêm một khoảng thời gian nữa, vẫn chưa thoát khỏi nguy kịch."
Thần kinh xương đốt sống?
Chung Hi có một dự cảm không lành.