Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Một người phụ nữ đã không còn liên quan gì đến anh ta nữa.  

 

Cuối cùng, là anh ta dời ánh mắt đi trước.  

 

Giống như không nhìn thấy cô, anh ta gật đầu chào vài vị khách và đi về phía Ôn Quốc Huy.  

 

“Tống giám đốc Ôn, hôn lễ có thể bắt đầu.” Giọng nói của Bạc Lương Thần không lạnh không nặng nhưng lại cực kỳ có cảm giác áp bức.  

 

Sắc mặt Ôn Quốc Huy chợt thay đổi, ông ta đáp, “Được.”  

 

Cho dù hôm nay là ngày kết hôn của con gái ông ta và Bạc Lương Thần, thì Bạc Lương Thần vẫn gọi ông ta là tổng giám đốc Ôn chứ không phải gọi là bác hay cha.  

 

Sự xa cách này khiến trong lòng Ôn Quốc Huy cảm thấy khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể nhịn.  

 

Ai bảo đối phương là Bạc Lương Thần.  

 

Ôn Quốc Huy và Trang Uyển Như theo Bạc Lương Thần đi vào, Trang Uyển Như không dấu vết nhìn Chung Hi, nhưng mí mắt đột nhiên giật không ngừng.  

 

Cầu trời phù hộ, hôn lễ ngày hôm nay nhất định phải diễn ra suôn sẻ.  

 

 

 

Lục Bắc nhìn về phía Chung Hi: "Vẫn đi vào sao?"  

 

Anh ta sợ Chung Hi không chịu được.  

 

"Vào chứ, em còn có trò hay chưa xem xong."  

 

Chung Hi đi trước đến cửa lớn khách sạn.  

 

Lục Bắc đuổi theo sau, trong tay bọn họ có giấy mời nên được thông qua suôn sẻ.   

 

Ôn Nguyễn Nhi mặc trang phục lộng lẫy đang ngồi trong phòng trang điểm của khách sạn. Mấy người phù dâu đi theo sau đều tươi cười như hoa, nói vài câu chúc mừng.  

 

Ôn Nguyễn Nhi càng đắc ý hơn, qua hôm nay, chỉ cần cô ta nói một câu thôi cũng đã đủ để toàn bộ Bắc Xuyên phải chấn động!  

 

Lúc này, Ôn Quốc Huy đi đến với vẻ mặt khó coi: "Chuẩn bị xong chưa?"  

 

"Xong rồi."  

 

Ôn Nguyễn Nhi thẹn thùng cười một tiếng, cô ta đã đắm chìm trong niềm vui nên không chú ý đến sự khác thường của Ôn Quốc Huy. Ôn Nguyễn Nhi cười ngọt ngào, kéo tay ông ta đi ra ngoài.  

 

Phía trên thảm đỏ, cảnh cửa lớn dẫn vào lễ đường từ từ được mở ra.  

 

Ôn Nguyễn Nhi đội khăn phủ đầu màu trắng, mặc áo cưới cao cấp được đặt trước, rạng rỡ lộng lẫy, xuất hiện ở một đầu thảm đỏ, mà Bạc Lương Thần mặc âu phục đi giày da đang đứng ở nơi cuối cùng.  

 

Ôn Nguyễn Nhi nhìn người đàn ông đối diện xuyên qua tấm khăn phủ đầu, trong lòng nôn nao.  

 

Cuối cùng, người đàn ông đó cũng thuộc về cô ta.  

 

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, khúc ca của hôn lễ bắt đầu du dương vang vọng, Ôn Nguyễn Nhi kéo tay Ôn Quốc Huy, đi về phía Bạc Lương Thần.  



"Cha cô dâu có thể trao cô dâu cho chú rể." 

Advertisement
';
Advertisement