Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Chung Hi cảm thấy kẻ bao che cho Ôn Nguyễn Nhi chẳng khác gì bàn tay tội ác sau màn.  

 

Nếu không ỷ vào sự yêu chiều của Bạc Lương Thần thì Ôn Nguyễn Nhi sẽ không hãm hại cô hết lần này đến lần khác. Cô đã thương tích đầy mình rồi, không còn quan tâm nữa.  

 

Nhưng Lục Bắc thì sao?  

 

Anh chỉ là người vô tội bị liên lụy, bây giờ còn...  

 

Chung Hi lại trào nước mắt, ngón tay túm chặt ga giường.  

 

Chiều hôm đó thể lực của Chung Hi đã hồi phục không ít. Cô ngồi trên giường bệnh, tựa vào bàn thấp ăn hết ba bát cháo và mấy cái bánh bao.  

 

Bạc Lương Thần đứng nhìn bên cạnh: "Không thấy no à?"  

 

Anh còn đưa cho Chung Hi mấy tờ khăn giấy, nhưng cả người lẫn lời nói đều bị Chung Hi làm lơ.  

 

Ánh mắt Bạc Lương Thần chợt đóng băng, anh lạnh lùng cất lời: "Là tôi đưa cô từ trên tầng đến đây, chi phí của phòng bệnh này cũng là tôi chi trả. Chung Hi, cô vô tâm với tôi như vậy sao?"  

 

Anh đã trông nom ở bệnh viện suốt mấy ngày, mặc dù không phải là trông nom Lục Bắc, nhưng trong chuyện này anh đã chịu một phần trách nhiệm thuộc về mình.   

 

Cô lạnh mặt cho ai nhìn?  

 

Chung Hi bỗng bật cười, nhưng trong mắt không có ý cười: "Vậy thì tôi phải cảm ơn Bạc tổng không để tôi chết trong hành lang."  

 

"Cô nhất định phải móc mỉa như vậy sao?" Bạc Lương Thần lao tới túm lấy cổ tay cô.  

 

Nhưng một giây sau, anh đối diện với ánh mắt lạnh nhạt bất cần của Chung Hi, trong đôi mắt ấy trống rỗng chẳng có gì cả.  

 

Trái tim Bạc Lương Thần giật thót, có cái gì đó va vào.  

 

Dường như Chung Hi đã trải qua một hồi sinh tử. Lúc Lục Bắc hôn mê bất tỉnh, có nguy cơ phải cắt chân, cô vẫn còn giống như một con người, trong lòng vẫn còn chút niệm tưởng.  

 

Nhưng bây giờ cô giống như quả bóng xẹp hơi.  

 

Bạc Lương Thần càng túm cô chặt hơn nhưng hình như không thể bắt được linh hồn trong cơ thể cô.  

 

Cánh môi mấp máy, anh thấp giọng gằn từng chữ: "Cô thích cậu ta đến vậy ư?"  

 

Anh không kiểm soát được cảm xúc trào dâng trong lòng mình, lực tay cũng mất khống chế. Cổ tay Chung Hi bị anh túm đau nhưng cô vẫn cắn răng trả lời từng chữ: "Ừ, thích kiểu chẳng màng tính mạng ấy."  

 

Chung Hi không nhớ Bạc Lương Thần rời đi như thế nào.  

 

Cô chỉ biết lúc mình bị quăng xuống sàn nhà, mỗi khúc xương đều đau nhức.  

 

Lúc Bạc Lương Thần đóng cửa, anh chỉ bỏ lại một câu: "Cho dù Lục Bắc khỏe lại, cậu ta cũng chẳng cần cô."  

 

Chung Hi bấm ngón tay xuống sàn nhà, từ từ nhắm mắt lại.  

 

Cô không thích Lục Bắc, nhưng cô không thể quên ơn cứu mạng, cũng không dám quên.  

 

Ba tiếng sau Chung Hi gặp lại Lục Bắc.  



Người nhà họ Lục dõi theo Chung Hi đi vào, như thể muốn nhìn thủng người cô. 

Advertisement
';
Advertisement