Ly rượu đỏ đầy tràn như hoa hồng rách nát, rơi hết lên trên bộ váy cưới cao quý của Ôn Nguyễn Nhi.
Cũng rất giống thời gian hôn nhân vỡ vụn kia của Chung Hi, vật đổi sao dời, nhưng vẫn tinh tế đến mức chói mắt.
"A!"
Ôn Nguyễn Nhi tức giận thét lên, nếu không phải phù dâu kéo cô ta lại thì chắc chắn cô ta sẽ túm tóc Chung Hi ngay tại chỗ: "Cô điên rồi, cô có biết bộ vây cưới này đáng giá bao nhiêu tiền không?"
"Đáng tiền hả? Nhưng đáng tiếc, bởi vì rất nhanh thôi, cô, sẽ không còn đáng giá nữa."
Chung Hi ngồi xổm người xuống, nhặt mặt dây chuyền lên từ dưới đất. Phía trên là chất liệu hơi xám đi, sau khi được gột rửa đã lộ ra màu đỏ thắm vốn có của nó.
Nhưng kỳ lạ thay, trên dây chuyền màu đỏ kia, vậy mà lại khắc một chữ "Hi" rất rõ ràng!
Bạc Lương Thần tận mắt chứng kiến sự thay đổi của mặt dây chuyền kia, vẻ mặt lạnh lùng như băng chợt chấn động.
Tất cả khách mời dưới bục đều mở to hai mắt nhìn, cái này còn ảo diệu hơn cả ảo thuật.
Tín vật đính ước của cô dâu chú rể lại khắc tên vợ trước?
Sao lại thế...
Ôn Nguyễn Nhi cũng kinh ngạc, cả buổi không nói nên lời.
Chung Hi cười như không cười nhìn hai người bọn họ.
"Bạc Tổng, là tình cảm của hai người quá lung lay dễ đổ, hay là anh còn tình cảm chưa dứt với tôi đây hả?"
Câu nói này thật sự trào phúng quá, khiến cho Bạc Lương Thần không còn lời nào để nói. Anh không ngờ được sẽ xảy ra chuyện như thế này, một suy nghĩ to gan loé lên trong đầu.
Ánh mắt anh nặng nề, khẽ giữ Chung Hi lại: "Nói, chuyện gì đã xảy ra?"
Chung Hi bị động ngẩng đầu lên, giả bộ như không biết: "Anh không nên hỏi tôi, nên đến hỏi vợ mới cưới của anh đi."
"Bộp!"
Mặt dây chuyền bị cô ném xuống đất, cầm thêm một giây cũng cảm thấy bẩn.
Cô nâng cổ tay bị anh nắm chặt lên, cất tiếng lạnh lùng: "Bạc Tổng, hôm nay là ngày vui của anh, anh quấy rối tôi trước mặt mọi ngườithế này, có phải hơi mất thể diện không?"
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi, sợ rằng cô phát điên rồi? Dám khiêu khích Bạc Lương Thần như thế.
Nhưng hình như, sự thật đúng là như thế.
Bạc Lương Thần vẫn lôi kéo cô...