Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Chung Hi quay người đóng cửa, che giấu tâm trạng của mình.  

 

"Không có gì, có lẽ do ngủ không ngon thôi."  

 

Lục Bắc nhíu mày rồi dò hỏi: "Vẫn đang suy nghĩ về chuyện hôn lễ hôm qua sao?"  

 

Cũng chính là đang suy nghĩ về Bạc Lương Thần.  

 

Chung Hi nhếch miệng, cười gượng: "Một màn kịch đẹp đến thế mà, dư âm vô tận."  

 

Lục Bắc nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt lóe lên một tia khác thường, nhanh chân đuổi theo cô.   

 

Tại trường đua.  

 

Đâu đâu cũng có tuyển thủ của các đội đua xe, chụm tốp năm tốp ba bàn chuyện về buổi huấn luyện.  

 

Một năm qua, khi Chung Hi đang ở trong trại tạm giam, Lục Bắc đã đi khắp nơi trên thế giới để tham gia các cuộc đua xe khác nhau, bắt đầu dần có thứ bậc.   

 

Bây giờ, gần như toàn bộ người trong giới đua xe đều đã từng nghe danh Lục Bắc.  

 

Bọn họ gọi anh ta là—— Hắc Mã.  

 

Phía trước sân huấn luyện, một người đi qua đi lại với vẻ sốt ruột .   

 

Nhìn thấy Lục Bắc tới, anh ta lập tức nhào lên.  

 

"Tổ tông của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Nhanh lên, chờ cậu lâu lắm rồi đấy!"  

 

Lúc người kia nhìn thấy Chung Hi, động tác của anh ta khựng lại: "Vị này là..."  

 

Lục Bắc cười giới thiệu: "Chung Hi, đây là anh Tôn, là người đại diện của anh. Anh Tôn, cô gái này là Chung Hi. Lần này, cô ấy sẽ là người lái phụ của tôi."  

 

Tôn Lưu nghe vậy, trợn tròn mắt nói: "Không được đâu."  

 

Anh ta thuận tay kéo Lục Bắc sang một bên: "Cậu điên rồi hả! Cậu nói để cho cô ấy làm lái phụ cho cậu sao? Không được, tuyệt đối không được, Tom cũng đã chờ cậu ở trong kia rồi."  

 

Chung Hi nhíu mày, không cần nghe cũng biết đại khái nội dung cuộc trò chuyện.  

 

Lục Bắc lúng túng ho nhẹ hai tiếng.  

 

"Anh Tôn, anh cứ xem trước đi rồi hẵng nói."  

 

Nói xong, anh ta mặc kệ sự ngăn cản của Tôn Lưu mà kéo Chung Hi đi vào trong.  

 

Chung Hi suy nghĩ, vẫn nên nói ra: "Em cứ tưởng anh không có người lái phụ, nên em mới đồng ý với anh."  

 

Lục Bắc thờ ơ cười cười: "Dù gì cũng đến nơi rồi, không thể đua một trận thì cũng rất khó chịu."  

 

Anh ta đội mũ bảo hiểm cho Chung Hi: "Gặp nhau bên trong nhé."  

 

Chung Hi cũng không do dự, đến đâu thì hay đến đó.  

 

Ngồi vào xe đua, Chung Hi và Lục Bắc đều cúi người xuống sát ghế xe, tầm nhìn thấp hơn rất nhiều, dường như chỉ ngang đường chân trời.  

 

Cô sờ lên thành xe, một cảm giác quen thuộc chợt trào dâng.  

 

 

Advertisement
';
Advertisement