Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Mặc dù anh hận nhà họ Chung, nhưng đúng là Chung Hi đã cứu anh, hai chuyện này không thể gộp làm một được.  

 

Bạc Lương Thần trở lại trong xe với tâm trạng khó tả, tháo mũ lưỡi trai ném sang ghế phụ.  

 

Anh vừa ngước mắt đã trông thấy nửa mặt dây chuyền đặt trên bệ để đồ.  

 

Anh vươn tay cầm lấy vuốt ve, chữ Hi rất rõ nét, cảm xúc ngổn ngang bị đè nén lại lan tràn một lần nữa.  

 

Khi Bạc Lương Thần định giẫm chân ga, hai bóng người lọt vào tầm mắt anh.  

 

Làn gió mát khẽ lùa qua mái tóc ngắn của Chung Hi, cô mỉm cười vén lọn tóc rối ra đằng sau. Lục Bắc ở bên cạnh tươi cười rạng rỡ, thậm chí còn khoác tay lên vai cô.  

 

Bạc Lương Thần từ từ siết chặt ngón tay cầm mặt dây chuyền, quanh người tỏa ra hơi thở lạnh lùng.  

 

Cô vội vàng trốn tránh anh là để bám lấy Lục Bắc sao?  

 

Bây giờ trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh Chung Hi từ chối không cho anh lại gần.  

 

Nhất thời trong cõi lòng xao động lại nhiều thêm nỗi cay đắng không thể đè nén.  

 

Hai người giành chiến thắng ở vòng loại, Lục Bắc hào hứng dẫn Chung Hi đi ăn đại tiệc.  

 

Chung Hi cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù ban đầu trạng thái của cô không tốt, nhưng may mà cô không kéo chân Lục Bắc, chuyển nguy thành an.  

 

Lục Bắc cứ hớn hở nói hoài nói mãi, còn Chung Hi thì lại nghĩ đến những câu nói kia của Bạc Lương Thần.  

 

Rốt cuộc anh có ý gì?  

 

Bây giờ anh còn gặng hỏi chân tướng chuyện mặt dây chuyền có cần thiết không?  

 

Hai hàng lông mày nhíu thành hình chữ Xuyên (川), Chung Hi bất giác đưa tay xoa ngực.  

 

"Em có sao không? Sắc mặt em hơi nhợt nhạt, hay là anh đưa em về trước nhé?" Lục Bắc lo cô mệt mỏi.  

 

Chung Hi lắc đầu, dằn xuống những ý nghĩ kỳ lạ lấp đầy trong đầu. Bạc Lương Thần vẫn ở trên cao vời vợi, còn cô đã rơi xuống bùn lầy thấp hèn, như vậy thì làm sao cô báo thù cho được!  

 

Khi cô ngước mắt lên, trong mắt không còn gì ngoài kiên định và dứt khoát.  

 

"Lục Bắc."  

 

"Hả?"  

 

Lục Bắc đang nói thì chợt nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Chung Hi. Anh ta thoáng sửng sốt, cất tiếng hỏi: "Có phải em đói rồi không? Chúng ta lập tức đi luôn!"  

 

Dứt lời anh ta liền giẫm chân ga.  

 

Gió đêm luồn qua cửa sổ, thổi tung mái tóc ngắn của Chung Hi. Cô nói: "Chúng ta nhất định phải giành được giải trong trận chung kết."  

 

Nhất định phải thắng!  

 

Cô muốn cái tên Chung Hi của mình xuất hiện trong cuộc thi do tập đoàn Bạc thị đầu tư.  



Cô sẽ bắt đầu báo thù từ bây giờ. 

Advertisement
';
Advertisement