Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Vô luận câu trả lời của cô là như thế nào, nhất định cũng sẽ khiến Bạc Lương Thần trở thành chủ đề nói chuyện của mọi người trong những lúc rảnh rỗi.  

 

Chung Hi, đây có phải là vở kịch cô với Lục Bắc cố tình diễn không?  

 

Ánh mắt lạnh như băng kia, ghim ở trên người Chung Hi, phảng phất như đâm thủng cơ thể cô.  

 

Trên đài, Lục Bắc nâng nhẫn kim cương, từ tốn trịnh trọng nói: “Chung Hi, anh không phải chỉ cao hứng nhất thời, anh rất chắc chắn hiện tại mình đang làm gì.”  

 

“Anh biết rõ mấy năm qua em đã vô cùng đau khổ, nhưng đời người luôn phải tiến về phía trước, anh nguyện ý làm bạn cùng em để thoát khỏi sương mù người kia để lại!”  

 

“Bất kể đáp án của em là gì, anh vẫn nguyện ý chờ!”  

 

“Làm người phụ nữ của anh, anh sẽ bảo vệ em, cho đến khi anh chết!”  

 

Lời thề cầu hôn cảm động ở đây được mọi người chứng kiến, trong khán phòng tiếng hò vang từng đợt: “Ở bên nhau! Ở bên nhau!”  

 

Lòng Chung Hi hơi xao động, chiếc nhẫn kia rất đẹp, chỉ cần cô nói một câu nguyện ý, sẽ không cần phải lo lắng nợ nần của Chung thị, không cần đối đầu với thù hận, thậm chí có thể thay hình đổi dạng, bình an sống tiếp nửa đời sau.  

 

Nhưng mà, cô buông xuống được sao?  

 

Quá khứ tràn đầy tro bụi, còn cả...  

 

Cô vô tình liếc nhìn về phía bóng dáng bên cạnh, ánh mắt mang theo uy lực mãnh liệt kia vẫn luôn đeo bám bao phủ trên người cô.  

 

Cô hơi rũ mắt, cũng không nhớ rõ, lần trước cô bị người ta chú ý như vậy là ở chỗ nào?  

 

Khi cô xuất hiện trong đám cưới thứ hai của Bạc Lương Thần, tại tòa án cô bị phán xét, hay là, khi cô mặc váy cưới, gả cho Bạc Lương Thần?  

 

Cô như vậy, tựa hồ sẽ luôn mang đến vận xui cho người bên cạnh.  

 

Vũng bùn này đã đủ bẩn rồi, Lục Bắc tốt như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm kéo anh ta xuống nước.   

 

Hàm răng Chung Hi buông lỏng, bên trong môi hơi chảy ra chút máu đắng ngắt như vậy.  

 

Người như cô, không nên liên lụy Lục Bắc, cô không xứng có được tình yêu nữa.  

 

Chung Hi cúi đầu xuống, bỗng nhiên nở nụ cười.  

 

Bạc Lương Thần vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô chăm chú, ánh mắt khẽ dao động, trong khoảnh khắc anh hoảng sợ.  

 

Anh không phân biệt được ý cười của Chung Hi lúc này, cô đây là, muốn đồng ý?  

 

Đáy mắt người đàn ông ngập tràn ý lạnh, có một sự ghen ghét không hiểu sao tuôn ra khiến anh không vui.  

 

Anh lạnh mặt, gõ đồng hồ đeo tay với đằng sau.  

 

Trợ lý Mẫn lập tức nói chuyện với phía người phụ trách: “Bạc tổng còn có lịch trình phía sau, hãy mau chóng kết thúc lễ trao giải.”  

 

“Dạ dạ dạ!”  

 

Lương tổng vội vàng ra lệnh cho người bên dưới.  

 

Lúc này, Lục Bắc đã căng thẳng mức lòng bàn tay phát lạnh.  

 

Anh ta nhỏ giọng nói: “Chung Hi, cho anh một đáp án.”  

 

Trong mắt anh ta tràn đầy chờ mong, chỉ cần cô nói một câu, cho dù vì  cô mà phải chống lại cả đế chế thương nghiệp Bạc thị, anh ta cũng không tiếc.  



Trên bục nhận giải, gió nhẹ thổi lên mái tóc lòa xòa trên trán Chung Hi, lộ ra đôi mắt rõ ràng đang gượng cười, nhưng bên trong con ngươi lại là sự tĩnh mịch trống trải. 

Advertisement
';
Advertisement