Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Điện thoại di động lần nữa vang lên.  

 

Lòng bàn tay cô chấn động, lại còn gọi điện thoại tới?  

 

Cô đang định cúp máy, phát hiện là Tôn Lưu gọi tới.  

 

“Chung Hi, chúng ta phải đi đến tiệm cơm rồi, em mau ra ngoài đi, hôm nay Lục Bắc mời khách, đến quán rượu Nam Tương, chúng ta phải làm thịt cậu ấy một trận thật đã.”  

 

Chung Hi buông điện thoại xuống, di chuyển ra ngoài tụ họp với bọn họ.  

 

Tiệm cơm đó rất nổi tiếng, hơn nữa người bình thường không thể chi trả nổi, cũng chỉ có một số nhân vật nổi tiếng trong xã hội mới có thể ra vào.  

 

Trước kia Chung Hi từng cùng Bạc Lương Thần tới đây một lần, nhưng cũng chỉ có một lần đó.  

 

Mới đến cổng, đã nhìn thấy tòa kiến trúc châu  u tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm.  

 

“Oa, ăn một bữa cơm ở chỗ này mất bao nhiêu tiền nhỉ?”  

 

“Chậc chậc, trên lầu còn có suối nước nóng của tiệm cơ!”  

 

“Lục thiếu, khiến cậu tiêu tốn rồi!” Mấy chàng trai trong đoàn đứng thành một hàng, đồng loạt cúi người với Lục Bắc, “Nhờ phúc của cậu!”  

 

Lục Bắc đeo túi xách, đẹp trai ngời ngời chỉ tay ra hiệu: “Các anh em, hãy xông lên.”  

 

Một đoàn người vô cùng náo nhiệt đi vào trong thang máy, bởi vì bọn họ quá mức sôi nổi, thu hút không ít mấy người thượng lưu chú ý.  

 

“Mấy tên nhà quê chỗ nào tới vậy!”  

 

“Kệ đi, có khi là đám nhà giàu nào mới nổi.”  

 

Không biết tại sao, thang máy quá tải, chỉ còn lại Lục Bắc và Chung Hi.  

 

Cửa thang máy đóng lại, bầu không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.  

 

Một lúc lâu sau, Lục Bắc xoay người nhìn chằm chằm cô: “Lần này tại anh không lên kế hoạch tốt, lần sau, sẽ không để em có cơ hội trốn thoát, chiếc nhẫn này, trước hết em giữ thay anh, được không?”  

 

Anh ta túm lấy tay Chung Hi, ngang ngạnh nhét chiếc nhẫn vào trong tay cô.  

 

Hàng lông mày của Chung Hi ngưng trệ: “Lục Bắc, anh biết rõ ý em là gì mà.”  

 

“Em sợ anh quê, cho nên mới giữ mặt mũi lại cho anh.” Lục Bắc cúi đầu, tự giễu nở nụ cười: “Vậy, nếu lúc đó ở trên bục người cầu hôn em là Bạc Lương Thần, em cũng sẽ từ chối anh ta như thế à?”  

 

Chung Hi nghe được ba chữ phản cảm này, không khỏi lạnh giọng: “Anh vẫn chưa hiểu ý của em, em...”  

 

“Được rồi, đừng để anh xấu hổ như vậy chứ, coi như, em cầm giúp anh một thứ, đã là bạn bè, sẽ không cự tuyệt chút chuyện nhỏ đấy đâu!”  

 

Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt liếc phải một bóng dáng ở cửa.  

 

Trùng hợp đến vậy sao?  

 

Anh ta và Chung Hi đi đến đâu, đều có thể đụng phải Bạc Lương Thần.  



Lục Bắc trực tiếp kéo tay Chung Hi, “Đi thôi, phải nhanh chóng đi lên, nếu không, bọn họ sẽ gọi một bàn thức ăn, anh sợ tiền trong thẻ tối nay không đủ thanh toán.” 

Advertisement
';
Advertisement