Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

 Cô xem giờ, hai giờ mười lăm phút.  

 

Lúc này Chung Hi không buồn ngủ nữa. Hơn một năm nay, gần như ngày nào cũng trôi qua như thế, cô bị ác mộng giày vò khổ không sao tả xiết.   

 

Cô nhìn Lục Bắc đang ngủ say, sau đó mở cửa, rón rén đi ra ngoài.  

 

Cô vốn định đến đại sảnh hóng gió, uống cà phê, nhưng không ngờ lại gặp một người cũng mất ngủ.  

 

Chung Hi bước chậm lại, Bạc Lương Thần đứng bên cửa sổ ở hành lang, hình như đang nói chuyện với đối tác, dùng ngoại ngữ trôi chảy. Anh chăm chú nhìn màn đêm phía trước bằng ánh mắt kiên định và bình tĩnh, đường nét gương mặt nghiêng nghiêng phản chiếu trên tấm kính, trên người mặc bộ vest phẳng phiu gọn gàng. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng mê đắm dáng vẻ này của anh.  

 

Chung Hi cũng đã từng cuồng si anh như thế.  

 

Cô hờ hững dời mắt, đi tới trước máy bán tự động, quét mã QR mua cốc cà phê đá.  

 

Tiếp đó cô thản nhiên ngồi xuống, lấy quyển tạp chí ra đọc.  

 

Về phần Bạc Lương Thần, cô chỉ coi như không khí.  

 

Người đàn ông kia đã chú ý tới cô từ lâu, ánh mắt dần thay đổi. Anh nói với bên kia điện thoại: "Được, ngày mai gặp mặt, tôi sẽ thảo luận chi tiết với tổng giám đốc William."  

 

Sau đó anh cúp máy.  

 

Bạc Lương Thần không về phòng mà đi đến chỗ Chung Hi.  

 

"Cô..."  

 

Anh mới thốt ra một chữ, Chung Hi ném cái chai rỗng đã uống hết lên bàn.  

 

Tiếng "bộp bộp bộp bộp" ngắt lời anh.  

 

Cô còn làm như không có gì xảy ra, đưa mắt nhìn sang, như thể coi anh là không khí.  

 

Bạc Lương Thần chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật thình thịch, giọng nói xa cách của Chung Hi vang lên bên tai: "Bạc Tổng có thể yên tâm, vừa rồi tôi không nghe thấy gì hết, cũng sẽ không tiết lộ nửa lời."  

 

Cô cho rằng mình lo cô tiết lộ cuộc gọi kia sao?  

 

Chung Hi đứng dậy, cô thà về nằm ngây ngốc trên giường còn hơn là ở chung với Bạc Lương Thần trong một căn phòng.  

 

"Cô muốn trốn tôi đến bao giờ?" Bạc Lương Thần bất chợt lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Cô ngồi xuống trước đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng."  

 

Sợi dây thần kinh vẫn luôn căng như dây đàn bỗng đứt phựt.  

 

Chung Hi thừa nhận mỗi lần Bạc Lương Thần xuất hiện trước mặt cô, cô đều chật vật chống đỡ, giả vờ bình tĩnh.  

 

Cô không thể làm lơ một người mình từng yêu, từng hận.  

 

Nhưng tại sao cô đã tránh né rõ ràng như thế mà anh vẫn không chịu tha cho cô!  

 

Chung Hi hít sâu một hơi, xoay người lại và nhìn thẳng vào anh: "Bạc Lương Thần, tôi không trốn, tôi chỉ chưa nghĩ ra phải báo thù như thế nào. Anh cứ kiên nhẫn đợi đi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!"  

 

Không chỉ Bạc Lương Thần, cô sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào bỏ đá xuống giếng Chung thị.  

 

Bạc Lương Thần nhíu chặt mày.  

 

"Cô thật sự nghĩ như vậy sao?"  

 

Ánh mắt săm soi của anh khiến Chung Hi rất khó chịu.  



Cô nhíu mày lộ vẻ khó hiểu, sau đó cười gằn: "Không thì sao? Từ cái ngày anh hại chết cha tôi, chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Anh cũng không cần lo lắng tôi vì từng cứu anh mà tự cho rằng mình là ân nhân cứu mạng của anh, tôi không đê tiện như anh!" 

Advertisement
';
Advertisement