Đến khi cánh cửa đóng lại, Ôn Nguyễn Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cô ta không thể kìm được niềm vui sướng, vừa rồi cô ta không làm sai gì, những lời cô ta nói chắc chắn Bạc Lương Thần cũng tin, bây giờ anh ấy nhất định sẽ ra mặt cho mình, xử lý Chung Hi.
Cô ta chỉ cần xinh đẹp chờ đợi tin vui thôi!
“Nguyễn Nhi, sao Bạc tổng đã đi rồi? Có phải anh ấy tức giận vì em đến tham gia buổi tiệc này không?” Tiểu Linh vội vàng đi vào, lo lắng hỏi.
Bạc Lương Thần bây giờ là chỗ dựa vững chắc cho Ôn Nguyễn Nhi, nếu mối quan hệ của họ căng thẳng thì Ôn Nguyễn Nhi sẽ rất khó nhận được quảng cáo và phim.
Ôn Nguyễn Nhi nâng cổ tay mảnh khảnh lên, thổi nhẹ vết thương, tràn đầy vui sướng: “Anh ấy không thể giận em được đâu.”
Cô ta nhếch khóe môi, “Trò chơi đã kết thúc.”
Tiểu Linh nghe đến mờ mịt, “Vậy vẫn đi tuần lễ thời trang sao?”
“Đương nhiên đi rồi, đặt cho em bộ lễ phục đắt nhất ấy!”
Chung Hi gỡ càng cua cuối cùng lấy phần thịt non mềm ra, sau đó ngả người ra sau và uống một ngụm bia.
Lục Bắc ngồi đối diện với cô, không hề bất ngờ thì nghe thấy tiếng nấc của cô.
“Nơi này hợp khẩu vị em chứ?” Lục Bắc thú vị hỏi.
Hầu như tất cả các món ăn trên này đều là Chung Hi ăn hết.
“Cũng được thôi.”
Chung Hi chống cằm, rất hào phóng lấy ra một tấm thẻ, đập xuống bàn, “Luôn ăn của anh, em cũng rất ngại nên bữa ăn hôm nay em mời.”
Vừa rồi cô đã xem menu, giá cả ở đây cũng ổn, cô trả được.
Lục Bắc nhướng mày, “Khinh thường anh?”
“Không không không, em không dám, sau này em còn phải dựa vào anh để ăn cơm nữa cơ mà! Tôn Lưu nói qua mấy hôm nữa sẽ có vài trận thi đấu nhỏ, tuy giải thưởng lần này không nhiều, nhưng…”
Cô nói xong, rồi cười với Lục Bắc, “Đưa em đi cùng nhé!”
Lục Bắc nheo mắt, chống cánh tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, “Dựa, vào, cái, gì?”
“Em mời anh ăn rồi cơm đấy, anh ăn cơm của em, miệng ngắn!” Chung Hi tròn xoe đôi mắt, giống như có được rất nhiều lý do.
Lục Bắc à một tiếng, giọng hơi cao lên, “Vậy em tính xem, em đã ăn của anh bao nhiêu rồi?”
“…”
Vẻ mặt Chung Hi sụp đổ ngay lập tức.
Cô không quan tâm.
“Lục Bắc, em không ngờ anh lại là loại người này đấy, anh lại tính toán nợ cũ?” Chung Hi thấp giọng lẩm bẩm, “Vậy em không mời nữa!”
Cô đưa tay lấy thẻ cất.
Lục Bắc thật sự không lịch sự, không biết cô đau lòng đến mức nào khi đưa ra một khoản tiền như vậy sao!
Di động để trên bàn, rung lên.
Cô nhìn thấy số gọi đến, sững sờ một lúc lâu.
“Ai thế?” Lục Bắc thấy cô không nghe máy nên thuận miệng hỏi.
“Không ai cả, điện thoại quấy rối thôi.” Chung Hi nặn ra nụ cười, ngắt máy không hề do dự, “Đi thôi, ngày mai em còn có việc.”
Cô xách túi đi thẳng ra ngoài.