Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Mưa bên ngoài cửa sổ càng nặng hạt hơn.

 

Sự do dự cuối cùng trong lòng Chung Hi cũng biến mất, “Bạc Lương Thần, ra tay đi.”

 

“… Cút.”

 

Bạc Lương Thần không thể kìm được lửa giận, đôi mắt âm u nhìn vào gương mặt không tính là xa lạ này.

 

Vẻ mặt nhìn thấu thế giới này của Chung Hi khiến anh bực bội khó hiểu.

 

Cô thật sự cho rằng anh không nỡ ra tay với cô ư?

 

Cho dù anh ta thật sự tìm vài người để dạy dỗ cô đạo lý làm người, hoặc trực tiếp báo cảnh sát xử lý thì cô cũng sẽ không khá hơn được chút nào.

 

Anh chỉ là, chỉ là không muốn làm lớn chuyện.

 

Bạc Lương Thần nắm chặt tay, cuối cùng cũng kìm nén được cơn tức giận kia, lựa chọn thả cô đi.

 

Thấy anh nổi giận, Chung Hi càng không sao cả chỉ ồ lên một tiếng rồi đẩy cửa xe ra bước xuống, đi vào trong màn mưa.

 

Nước bùn quấn quanh cổ chân cô, lạnh đến thấy xương nhưng dường như cô không hề cảm thấy.

 

Bạc Lương Thần nhìn bóng lưng ấy rất lâu…

 

“Trợ lý Mẫn, đã điều tra ra video giám sát lúc đó rồi chứ?”

 

“Bạc tổng, đã gửi đến trong điện thoại của anh.”

 

Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông lại mở ra lần nữa, nhấp vào nút phát.

 

Video giám sát sẽ không lừa dối.

 

Cho đến khi kết thúc hình ảnh, ánh mắt của người đàn ông đã lạnh đến vô cùng, ánh mắt anh nhìn về hướng Chung Hi rời đi, mệt mỏi dặn dò, “Đi công tác.”

 

Cô ấy thật sự bướng bỉnh, cũng không thèm giải thích lấy một câu.

 

Sáng hôm sau, Chung Hi vẫn còn đang trong giấc mộng thì điện thoại reo không ngừng.

 

Đêm qua cô dầm mưa, đầu óc nặng nề, mở mắt ra nhìn tin nhắn và cuộc gọi nhỡ trên màn hình.

 

“Chung Hi, đừng ngủ nữa, chuyện của em và Ôn Nguyễn Nhi đã bị paparazzi đưa tin rồi.”

 

“Mấy hôm nay em đừng ra khỏi nhà nhé, có việc gì thì nói với anh, anh đi đón em.”

 

“Đọc được tin nhắn thì trả lời anh.”

 

Đều là tin nhắn Lục Bắc gửi đến.

 

Chung Hi lại nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ, Triệu Trạch kia gọi cho cô hai cuộc.

 

Gọi đến đòi nợ!

 

Cho rằng cô quen biết với Ôn Nguyễn Nhi thì có khả năng kiếm được mấy chục triệu trong vòng vài ngày sao?

 

Chung Hi vứt điện thoại đi, che đầu lại, muốn ngủ tiếp.

 

Nhưng điện thoại lại reo.

 

Âm thanh rùng trên chăn, Chung Hi bực bội cầm lấy điện thoại, không nhìn số mà rống lên, “Có thôi đi không? Tôi không có tiền! Nếu có tiền thì tôi đã trả rồi.”

 

Bên kia im lặng.

 

Tiếp theo, giọng nói cô rất quen thuộc kia vang lên.

 

“Nếu cô thiếu tiền, tôi có thể tìm cho cô một công việc.”

 

“Bạc Lương Thần?”

 

Chung Hi tỉnh táo ngay lập tức, lấy di động ra không thể tin nhìn lại, mới sáng sớm người gọi điện thoại cho cô lại là anh.

Advertisement
';
Advertisement