Ôn Nguyễn Nhi mở danh bạ điện thoại ra, phía dưới cùng có một dãy số tên X, đó là một người bạn cô ta quen trước khi ra mắt.
Bây giờ đã là người cầm đầu nổi tiếng trong giới xã hội đen.
Cô ta nhớ, nhà họ Chung còn nợ rất nhiều tiền.
Ôn Nguyễn Nhi nở một nụ cười xinh đẹp, gọi vào dãy số kia, “Anh Tiểu Phong, là em Nguyễn Nhi đây.”
…
Trợ lý Mẫn thả điện thoại xuống và báo cáo cho Bạc Lương Thần biết chuyện đã xảy ra.
Người đàn ông có chút mệt mỏi giơ tay lên, “Cậu xử lý rất tốt.”
Trợ lý Mẫn khẽ gật đầu, im lặng lui ra khỏi khoang thương gia.
Máy bay từ từ trượt về phía trước.
Bạc Lương Thần dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại và tay nắm chặt tay vịn của ghế.
Tiếng hít thở dần nặng nề.
Kể từ sau khi cha mẹ anh gặp tai nạn, khoảnh khắc máy bay cất cánh và bay vút lên bầu trời thì anh sẽ cảm thấy tim rất khó chịu, có ảo giác nghẹt thở,
Mỗi lần đi công tác, anh đều phải dựa vào ý chí để vượt qua.
Bác sĩ tâm lý nói, đây là hậu di chứng sau chấn thương.
Trong lòng anh không muốn chấp nhận sự thật rằng cha mẹ đã mất.
“Kính thưa quý khách, máy bay đã bay vào vùng ổn định.”
Bạc Lương Thần lại mở mắt ra lần nữa, trên trán thấp thoáng lấm tấm mồ hôi.
Đôi mắt anh trở nên lạnh lùng.
Đây chính là nỗi đau nhà họ Chung mang đến cho anh, cả đời cũng không thể thoát khỏi nó.
Sau khi Chung Hi nhận điện thoại của Bạc Lương Thần thì không thể ngủ lại được nữa.
Khi muốn xem lại những tin tức kia thì phát hiện chúng đã bị xóa khỏi hotsearch, bình luận cũng có xu hướng thiên về một bên, đều nói mối bất hòa của họ đã là dĩ vãng, vậy thì hà cớ gì phải lật lại nợ cũ.
Chung Hi lạnh lùng nhếch khóe môi, “Chắc là Bạc Lương Thần làm nhỉ.”
Anh ta đau lòng cho cô vợ nhỏ của anh ta, làm sao nỡ để những bức ảnh xấu xí của cô ta bị tung lên mạng chứ?
Chung Hi mở vào tấm ảnh Ôn Nguyễn Nhi ngã ngồi trên bồn cầu, phóng to lên xem rồi lẩm bẩm: “Nên dội lên đầu cô ta thêm một chút nữa.”
Hối hận quá.
Không phát huy tốt gì cả.
Chung Hi dọn dẹp đơn giản rồi ra ngoài đi tìm việc.
Đây không phải là việc dễ dàng, cô đã từng nghĩ chuyện này sẽ rất khó thực hiện bởi vì cô có tiền án, trước đây bởi vì kết hôn với Bạc Lương Thần nên cô không tiếp tục đi du học, điều cần nhất trong ngành thiết kế trang sức chính là kinh nghiệm làm việc và nền tảng từng đoạt giải thưởng.
Hiển nhiên, cô đều không có.
Mà sơ yếu lý lịch của cô vào ba năm trước rất nổi bật, trẻ tuổi, có học vấn, có bối cảnh.
Nhưng bây giờ không thể dùng được.
Đến liên tiếp vài công ty thiết kế, cho dù là sinh viên thiết kế thực tập cũng bị từ chối.
“Xin lỗi, Chung tiểu thư, công ty chúng tôi không tuyển dụng nữa.”