Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

“MON? Là công ty hàng đầu chuyên cung cấp tài năng cho các sàn catwalk quốc tế!” Ngoài ngạc nhiên Chung Hi cũng cảnh giác.

 

Triệu Trạch đẩy kính, “Phải, Chung tiểu thư có cần tôi liên hệ giúp cô không?”

 

“Đương… Vì sao muốn giúp tôi?”

 

“Ba mươi triệu không phải là một con số nhỏ, với tình hình của cô hiện tại chắc hẳn rất khó trả nợ đúng hạn.”

 

Chung Hi im lặng, cô cảm thấy có lý.

 

Triệu Trạch đi gọi điện thoại, sau khi quay trở lại thì cho Chung Hi một địa chỉ, “Đúng lúc gần đây công ty họ cũng có kế hoạch đào tạo thực tập sinh, sáng ngày mai cô có thể đến báo cáo.”

 

“Chỉ đơn giản như vậy?”

 

Chuyện cô bận rộn mấy ngày, lại giải quyết đơn giản như vậy?

 

Triệu Trạch gật đầu, rồi lại nói cho Chung Hi biết nhất định phải trả tiền đúng hạn, “Tính tình ông chủ chúng tôi rất xấu, Chung tiểu thư tuyệt đối đừng trốn nợ.”

 

“Tôi biết.”

 

Chung Hi nhìn Triệu Trạch rời đi, sự nghi ngờ trong mắt càng lúc càng nặng, kể từ khi nhà họ Chung xảy ra chuyện, cô luôn phải chú ý nhiều hơn.

 

Sẽ không có ai vô duyên vô cớ giúp đỡ bạn cả, công ty đòi nợ này chắc chắn có bí mật đen tối gì đó.

 

Nhưng mà, đây là MON.

 

Là lâu đài mà tất cả những người học thiết kế đều mơ ước.

 

Chung Hi cắn răng, không thể bỏ qua cơ hội lần này được.

 

Mặt khác, Bạc Lương Thần vừa kết thúc công việc thì bị Ôn Nguyễn Nhi ép buộc kéo đi dạo phố.

 

Cô ta khóc lóc chạy đến tập đoàn Bạc thị chặn anh, nói rằng sẽ tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn, nhưng gần đây tăng cân hơi nhiều nên muốn mua quần áo mới.

 

Bạc Lương Thần lười phải nhìn những giọt nước mắt của cô ta, bèn ném cho cô ta một tấm thẻ.

 

Nhưng Ôn Nguyễn Nhi không hài lòng, vẫn khăng khăng muốn anh đi cùng mình.

 

Không còn cách nào khác anh đành phải đi cùng, anh chỉ là lo lắng cho đứa trẻ trong bụng cô ta mà thôi.

 

“Lương Thần, cái này có đẹp không?” Ôn Nguyễn Nhi ôm cánh tay, đi vòng quanh trước gương.

 

Người đàn ông ngước mắt lên, ừm một tiếng.

 

Anh chưa bao giờ cảm thấy Ôn Nguyễn Nhi xinh đẹp, nhiều lắm chỉ là con cưng, ở cùng cô ta cũng là vì mặt dây chuyền kia, còn bây giờ là vì đứa trẻ trong bụng cô ta.

 

Điện thoại anh đổ chuông, anh ấn nút chấp nhận, “A lô?”

 

Bên kia là giọng của Triệu Trạch.

 

“Bạc tổng, mọi việc đã xử lý xong rồi, theo yêu cầu của anh, sáng ngày mai Chung Hi tiểu thư sẽ vào MON, trở thành thực tập sinh của họ, hơn nữa bản thân cô ấy cũng không nghi ngờ gì cả.”

 

Bạc Lương Thần cúp điện thoại, dựa người vào sô pha.

 

Ôn Nguyễn Nhi lại đổi một bộ khác, sau khi đi ra thấy Bạc Lương Thần hơi mệt, cô ta cũng không có tâm trạng đi dạo nên cô ta vênh váo ra lệnh cho nhân viên cửa hàng, “Cái này tôi không cần, những thứ khác gói hết tất cả lại.”

 

Cô ta xoay eo định đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một người đi vào cửa hàng này.

 

Oan gia ngõ hẹp.

 

Cùng lúc đó Chung Hi cũng nhìn thấy Ôn Nguyễn Nhi và người đàn ông ngồi ở sô pha đối diện cô.

 

Vốn cô muốn đến làm việc ở Mon, dù thế nào cô cũng phải đến xem có ý tưởng gì về trang phục mà cô có thể phát huy không, và xem có bộ đồ nào đơn giản nhưng hợp thời không.

 

Kiểu quần áo đó chắc sẽ có giảm giá.

 

Nhưng lại xui xẻo gặp phải bọn họ.

 

Chung Hi dời ánh mắt, định tốc chiến tốc thắng, cô nhìn thấy một bộ quần áo và chỉ, “Tôi muốn thử bộ này.”

 

Bên kia, Ôn Nguyễn Nhi cũng mở miệng theo. “Lấy cho tôi một bộ, giống như thế!”

 

Người đàn ông ngồi trên sô pha nhíu mày, không lên tiếng,

 

Thật trùng hợp, không chỉ gặp phải nhau mà ngay cả ánh mắt chọn quần áo của cả hai cũng giống nhau.

Advertisement
';
Advertisement