"Bây giờ cô ta đang ở đâu?" Lúc hỏi câu này, Bạc Lương Thần không thể nén được cơn giận nữa.
"Cô ấy đang quét dọn ở khu căn hộ Phong Thự."
Trợ lý Mẫn báo cáo đúng sự thật.
"Chuẩn bị xe."
Bạc Lương Thần đi thẳng đến bãi đỗ xe, ánh mắt kia như hận không thể treo ngược Chung Hi lên mà đánh.
Nhà số 17 tòa nhà 9 khu căn hộ Phong Thự.
Chung Hi đeo găng tay, không ngừng lau vết tranh sơn dầu trong phòng, trên sàn nhà khắp cả căn hộ đầy rẫy bản thảo thiết kế hỏng được vẽ bằng thuốc màu của Lý San Nhi.
Lúc nãy khi cô chạy tới đây, Lý San Nhi không trách cô tới muộn mà chỉ bảo cô quét dọn sạch sẽ nơi này, sau đó đi luôn.
Chung Hi quỳ trên mặt đất, vừa lau vừa nghĩ chắc là phản ứng của Bạc Lương Thần khi bị người ta vây xem rất buồn cười.
"Mình nên ở lại xem thêm một lát mới phải."
Di động rung lên "ù ù", là Lục Bắc gọi tới.
"Em không sao chứ? Bây giờ em đang ở đâu, anh đến tìm em!" Lục Bắc lo lắng hỏi han.
"Em đang tăng ca." Chung Hi lẩm bẩm. Vừa hay cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí, bèn tháo gang tay rồi đi ra ngoài.
"Nếu em có chuyện gì thì phải nói cho anh biết đấy, đừng gánh vác một mình."
Chung Hi đáp "ừm", tầm mắt dừng trên chiếc xe đang chạy vào khu chung cư ở đằng xa.
"Yên tâm đi Lục Bắc, em tự có tính toán."
Cô đặt điện thoại xuống, cứ thế nhìn Bạc Lương Thần xuống xe rồi đi đến trước mặt mình.
Chung Hi chậc lưỡi: "Người của Bạc Tổng làm việc năng suất thật đấy!"
Trò vặt này cùng lắm cũng chỉ là chuyện mấy câu nói của Bạc Lương Thần mà thôi, đám truyền thông kia nhất định sẽ nể mặt anh.
Nhưng Chung Hi cũng đạt được mục đích trêu đùa anh. Lúc nãy thấy dáng vẻ tức giận của anh, cô càng cảm thấy sảng khoái.
Một giây sau, cổ cô bị anh dùng lực lớn bóp chặt.
"Bây giờ cô còn cảm thấy thú vị không?" Người đàn ông bỗng sáp lại gần Chung Hi, trong đôi mắt sắc bén không hề có một chút do dự: "Tôi không nên giữ lại cô."
Chung Hi cười khẽ.
Cô bị ép ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô không giãy giụa, cũng không phản kháng, giống như một con rối không có tri giác.
Phản ứng dửng dưng của cô khiến Bạc Lương Thần cảm thấy bất thường.
"So với những gì tôi phải gánh chịu, Bạc Tổng bị người ta nhìn vài cái thì có nhằm nhò gì?" Trong lời nói nhỏ nhẹ của Chung Hi xen lẫn cảm xúc căm hận: "Chỉ cần anh không giết chết tôi, thì tôi vẫn cứ quậy tiếp."
Cô tự biết lượng sức mình. Với thực lực của cô bây giờ, cô không thể làm gì được tập đoàn Bạc thị. Nhưng được cái cô đã mất hết tất cả, chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cô không sợ mất mặt, không giống Bạc Lương Thần.
Anh ngạo nghễ trên cao, tự cho là mình giỏi. Đối với anh mà nói, loại chuyện này chẳng khác gì một cây gai đâm vào tim, nhất định là khó chịu lắm nhỉ?
Chung Hi nghĩ như vậy, nụ cười càng tươi hơn.
"Vẫn còn cười được?" Bạc Lương Thần nhíu mày, lực tay tăng gấp đôi.
Chung Hi cảm thấy càng lúc càng khó thở, trong nháy mắt đó cô cảm nhận được Bạc Lương Thần thật sự muốn lấy mạng cô!
Tay cô bất giác cào lên cánh tay anh, cơ thể bắt đầu run rẩy và vùng vẫy.
Bốn mắt nhìn nhau, giọng nói của anh như vọng ra từ trong địa ngục.
"Cô cũng sợ chết..."
Anh còn chưa nói hết câu đã thấy khóe môi Chung Hi nở nụ cười đẹp mà thê lương. Cô cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại khống chế hành động của mình.
Hai tay buông xuôi, mặc cho anh bóp cổ mình.
Trong giây phút ấy, Bạc Lương Thần hơi hoảng hốt.
"Cầu xin tôi thì tôi sẽ tha cho cô."
Nhưng Chung Hi từ từ nhắm mắt lại như thể cam chịu số phận.
Khoảnh khắc đó Bạc Lương Thần bỗng buông tay, cơ thể Chung Hi trượt theo bức tường rơi xuống đất.
Cô không hít thở dồn dập, mà chỉ kiệt sức ho sặc sụa vài tiếng, cả người giống như một đóa hoa tàn.
"Bạc Lương Thần, cả đời này tôi sẽ không bao giờ cầu xin anh! Có giỏi thì anh giết chết tôi đi!"