Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

"Cậu không cần như vậy. " Thiên Tuyết bị cô đột nhiên trịnh trọng làm ngượng ngùng, "Bạn học lúc đó nên như vậy."

Sau lưng truyền đến một tiếng cười lạnh: "Không thể tưởng được còn có người để Mục đại tiểu thư cúi đầu lấy lòng, tôi thật muốn thấy chỗ dựa sau lưng cô là ai!"

Thiên Tuyết chân chính phát hỏa, quay đầu nói: "Cũng cũng chỉ có cô giẫm thấp leo cao, tôi với Uyển Tình hợp ý được không?"

"Có thể! Sao không được?" Đỗ Thiến vẫn đang kỳ quái. Cô Đỗ đại tiểu thư một chút không kém, cho dù từ trước bị Mục Thiên Tuyết áp chế hào quang, hiện tại Đinh Uyển Tình dựa vào cái gì chơi trội như cô? Hừ, nhiều nhất là môt cái tiểu tam bị người bao dưỡng, nam nhân cần là ấm giường, còn có thể vì cô xuất đầu sao? Khi dễ liền khi dễ!

Thiên Tuyết đoán được trong lòng cô muốn cái gì, dù sao loại sự tình này, các cô trong vòng hào môn thấy được nhiều rồi. Trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu tung bay, bên ngoài đầu lại phong lưu, một khi xảy ra chuyện, khẳng định vẫn là bận tâm mặt vợ cả. Bằng không, khác không nói, để truyền ra cũng không dễ nghe.

Đỗ Thiến chính là chắc chắc điểm này, mới dám khi dễ Uyển Tình như vậy! Bất quá, cô này chắc chắc đánh giá sai rồi!

"Tôi nhưng thật ra tò mò, lá gan cô khi nào thì lớn như vậy?" Thiên Tuyết nói, "Khác không nói, tỷ tỷ Uyển Tình đính hôn cùng với anh tôi, vậy Uyển Tình chính là thân thích Mục gia chúng ta! Như vậy cô cũng dám khi dễ cậu ấy? Không sợ đắc tội Mục gia chúng ta?"


"Đinh gia về điểm bản sự này, anh cô đồng ý, trưởng bối nhà cô cũng sẽ không đồng ý chứ?" Đỗ Thiến mới không tin. Xã hội thượng lưu, coi trọng chính là môn đăng hộ đối, công ty của Đinh gia với Mục gia, kém không phải một điểm nửa điểm.

Thiên Tuyết nhún vai: "Ai biết được, hôm kia chị Thải Nghiên đến nhà của tôi ăn cơm, ông tôi rất vừa lòng."

Ác...... Muốn kêu nữ nhân Thải Nghiên là chị, thật là khó chịu, cô muốn ói ra! Thật sự không biết là người nọ có tốt như Uyển Tình, huống chi anh cô còn không thích. Nhưng anh cô không thích, vì sao còn muốn kết giao? Bộ dạng như vậy, Uyển Tình lại càng không sẽ tin tưởng hắn thích cô đi?

Đỗ Thiến tuyệt không sợ hãi, nhìn Uyển Tình sau lưng cô nằm ngay đơ: "Vừa lòng lại như thế nào? Cho dù Đinh Thải Nghiên thực thành đại tẩu cô, thì liên quan gì đến cô ta? Ai chẳng biết Đinh Thải Nghiên chán ghét cô ta? Cô ta muốn thơm lây, kiếp sau đi!"

"Ai dính ánh sáng ai còn không nhất định." Thiên Tuyết nói, "Cho dù Đinh Thải Nghiên gả cho anh tôi, chuyện nhà chúng ta cô nói cũng không tính, Mục gia người ta nói mới tính! Nếu ta làm Uyển Tình là bằng hữu, Đinh Thải Nghiên cũng chỉ có lấy lòng của cô phần!"

Cuồng vọng! Lời này rất cuồng vọng! Đỗ Thiến nhịn không được cứng lại, nửa ngày không nói được gì. Suy nghĩ một chút, cũng có đạo lý nhất định. Đinh Thải Nghiên nếu thực gả vào Mục gia, bằng nhà mẹ đẻ cô về điểm bản sự này, không xem sắc mặt Mục gia mới là lạ! Nếu Đinh Uyển Tình thành bạn gái của Mục đại tiểu thư, Đinh Thải Nghiên muốn lấy lòng em gái của chồng, ở đâu còn dám cho xem sắc mặt Đinh Uyển Tình?

Đỗ Thiến suy nghĩ một chút, đột nhiên thực chờ mong loại tình huống này phát sinh.

Lúc này, chủ nhiệm lớp có được tin tức tới rồi, thấy môt cái đầu quấn băng gạc, môt cái nằm ở trên giường, nghiêm túc hỏi: "Sao lại thế này?"

Thiên Tuyết nhìn thoáng qua Đỗ Thiến: "Còn không phải cậu ta."

Đỗ Thiến không hờn giận, nhưng lại không có cách nào khác phản bác.

Chủ nhiệm lớp nhìn các cô một cái: "Mục Thiên Tuyết, em nói!"

Thiên Tuyết đứng lên: "Cô giáo, ra bên ngoài nói đi, em sợ Uyển Tình lại chịu kích thích."

Bên cạnh Đỗ Thiến cũng có một người nữ sinh tiếp khách, cô sợ Thiên Tuyết thêm mắm thêm muối, liền đẩy đẩy cái nữ sinh kia. Nữ sinh vội vàng cùng đi ra ngoài.

Thiên Tuyết không có thêm mắm thêm muối, hoàn toàn là nói toàn bộ sự thực, nữ sinh chỉ có thể vẫn gật đầu thừa nhận.

Chủ nhiệm lớp nghe xong, rất tức giận: "Có thể làm bạn học quả thật không dễ dàng, vì sao phải thương tổn nhau như vậy? Còn có em cùng Đỗ Thiến các bạn ấy, cũng nên nói lời này sao? Truyền ra, hình tượng của các em ở nơi nào?"

"Cô ơi, em sai rồi."

Cô giáo nghe xong, sắc mặt dịu đi rất nhiều: "Về sau không nên như vậy, nhớ rõ đi xin lỗi Đinh Uyển Tình."

Nữ sinh do dự một chút: "Em sẽ." Cô chỉ dám cam đoan mình, về phần Đỗ Thiến cùng những người khác có thể đi hay không, cô muốn nhúng tay vào cũng không được.

Cô giáo tựa hồ cũng hiểu được ý tứ này, nói với cô cùng Thiên Tuyết: "Các em đi vào với các cô đi, tốt lắm trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, không cần về lớp học." Cô có thể thừa dịp mấy tiết tự học tối này, kêu từng nữ sinh trong lớp đi tán gẫu một chút.

Cô giáo mới vừa đi, Thiên Tuyết liền nhận được điện thoại của Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương đã vào cổng trường, Thiên Tuyết nói: "Em đi đón anh, chúng em ở phòng y tế."

Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, kiềm nén tức giận: "Lại vào phòng y tế?"

"Cái gì lại? Rõ ràng lần đầu tiên......"

"Em còn nói sạo!" Cái đó và vào bệnh viện có gì khác biệt.

Thiên Tuyết vội vàng tắt điện thoại, chạy tới đón hắn, nhìn thấy hắn, nịnh hót nói: "Chuyện lần này thực không liên quan đến em......" Nghĩ đến mình nói một đoạn "Tin tức phản cảm, bao dưỡng học sinh trung học" cái gì, phỏng chừng cũng thoát không được can hệ, nhịn không được chột dạ, "Được rồi, em không bảo vệ cô ấy tốt."

Mục Thiên Dương lạnh mặt, bước đi phía trước, ý bảo cô tiếp tục.

Uyển Tình chạy chậm bước đi theo hắn, tiếp tục nói: "Cô ấy vừa mới ói có thật là lợi hại, em còn nghĩ đến cô có cục cưng đó." Nói xong, cô nhìn sắc mặt Mục Thiên Dương.

Cước bộ Mục Thiên Dương dừng lại một lát, thiếu chút nữa ngã quỵ. Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, ánh mắt trợn trừng như chuông đồng, hô hấp đều đình chỉ.

"Không có! Không có!" Thiên Tuyết vội vàng vỗ ngực hắn, cho hắn bình tĩnh lại, "Là bao tử co rút, đang ở truyền dịch sao."

Mục Thiên Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cục bình tĩnh lại, nhưng trên mặt không khỏi có lờ mờ mất mát.

Thiên Tuyết vừa thấy, cười hỏi: "Anh, anh muốn Uyển Tình sinh cục cưng cho anh sao?"

Mục Thiên Dương trừng mắt nhìn cô một cái, tiếp tục đi về phía trước, một lát sau lại nở nụ cười: "Nếu có thể, tốt nhất sinh nhiều vài cái......" Đứa nhỏ của hắn với Uyển Tình nha!

"Anh muốn vài cái?"

"Ba cái. Hai nam một nữ." Dừng một chút, "Hai nữ một nam cũng được. Đáng tiếc, chúng ta có kế hoạch hoá gia đình...... À, cái kia giống như không trọng yếu."

Thiên Tuyết nhịn không được cười trộm.

Mục Thiên Dương biểu tình vừa thu lại, xơ xác tiêu điều hỏi: "Làm sao có thể đau bao tử?"

Thiên Tuyết đành phải cầm phía trước chuyện nói cho hắn, hắn nghe xong, sắc mặt lạnh vài phần: "Đỗ Thiến?"

"Con gái Đỗ Viễn Minh." Thiên Tuyết nhỏ giọng nói.

"Hừ!" Mục Thiên Dương vung ống tay áo, đi vào phòng y tế.

Không biết Đỗ Thiến còn nói cái gì, Uyển Tình vừa mới từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, đột nhiên ngồi dậy.

Đỗ Thiến thấy Mục Thiên Dương, biến sắc, theo bản năng nói: "Tôi cũng không chọc cô!" Nói xong nhớ tới mình bị thương, hình tượng thục nữ cũng đã, liền quay đầu quay lưng đi.

Thiên Tuyết đương nhiên không tin, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, bước qua khẽ vuốt cắm, ống kim trên mu bàn tay Uyển Tình: "Cậu thả lỏng, cẩn thận kim."


Uyển Tình chậm rãi thả lỏng, nói: "Tớ nằm mơ......"


"A?" Trong thời gian ngắn như vậy lại có thể đang ngủ, còn nằm mơ?


Đỗ Thiến bên cạnh nói: "Tôi nói không phải tôi."


Thiên Tuyết mặc kệ cô, lập tức hỏi Uyển Tình: "Mơ cái gì?"

Advertisement
';
Advertisement