Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

"Bảo bối, cởi quần áo sẽ không khó chịu!"

Theo âm thanh nam nhân, cô đưa tay cởi quần áo của mình.

"Nhanh chụp!" Có người nhắc nhở nam nhân cầm máy chụp ảnh.

"Chụp! Không biết Mục Thiên Dương nhìn đến của mình vị hôn thê như vậy thả ra lãng, sẽ là cái gì phản ứng?"

"Quản hắn phản ứng gì! Dù sao tao cũng thích!"

Rất nhanh, Thải Nghiên cởi sạch toàn thân mình, đi tới gần chỗ nam nhân: "Cho em...... Em muốn......"

Dưới thân thể của cô, chất lỏng trắng mịn chảy ra, bộ dáng này, nam nhân nhìn mấy huyết mạch sôi trào. Mấy nam nhân nhịn không được, đều bước qua, nói với nam nhân cầm máy chụp ảnh: "Cẩn thận một chút, đừng chụp mặt của chúng tao vào!"

"Yên tâm." Nam nhân thở gấp một tiếng, "Nhanh lên đến thay tao, tao có một chút nhịn không được!"


Hai giờ khuya, quyền kinh doanh sòng bạc rốt cục đánh ra kết quả. Âu Kì Thắng thắng, chín người khác có 5% cổ phần công ty. Mọi người tựa hồ sớm đoán được kết quả này, Âu Kì Thắng không có lộ ra thần sắc đắc ý, những người khác cũng không lộ ra thần sắc ảo não, ngược lại thực vừa lòng bắt tay nhau.

Muốn thắng xuống trọn cả sòng bạc đương nhiên không có khả năng, cơ hồ mỗi người đều cùng như ý tưởng Mục Thiên Dương, trước thành lập giao tình, chuyện về sau về sau nói. Dù sao, cổ phần Bất Dạ Thành từ ngoài đến thành phố C tập đoàn Âu thị khống chế, sau lưng lại liên quan đến hắc đạo.

Tập đoàn Âu thị cũng là xí nghiệp lớn nổi tiếng, cùng Mục Thiên Dương thành phố A, công ty của đám người Đỗ Viễn Minh không sai biệt lắm. Mà sau lưng nó thế lực hắc đạo tất nhiên lớn hơn nữa, người thông minh đều đã biết rõ ràng dự tính kế tiếp.

Mục Thiên Dương gọi một cuộc điện thoại cho Mục Thiên Thành, cho hắn mang Uyển Tình và Thiên Tuyết lên xe trước. Chờ hắn cùng một đống đại lão hàn huyên xong, đã là 20 phút sau.

Đi ra cửa lớn xã hội không đêm, một ô tô chạy dài dừng lại trong ban đêm lạnh lẽo, lão tổng đến tham gia ván bài đều tự lên xe, tránh không được lại tán gẫu với nhau vài câu.

"Nghe nói Âu Kì Thắng này mới 20 tuổi? Thật sự là trường giang sóng sau đè sóng trước!"

"Đúng vậy, Mục Thiên Dương tuy rằng hơn mười tuổi mới tiến vào công ty dốc sức làm, nhưng mà là sau khi tốt nghiệp đại học mới bắt đầu một mình đảm đương một phía."

"Hai người bọn họ quả thực là tương xứng! Sau những gì chúng ta đã làm, ngoan ngoãn sống bằng tiền dành dụm thôi!"

Theo ô tô một chiếc một chiếc mở ra, âm thanh nói chuyện với nhau cũng hoàn toàn biến mất.

Mục Thiên Dương đi ra cửa chính, thấy tuyết đã ngừng, chung quanh không lưu lại dấu vết gì. Hắn thở ra một hơi, một đoàn khí trắng bốc hơi trong không trung, thời tiết nói cho hắn đây là trời đông giá rét. Hắn đi đến Cayenne phía trước, phía sau Văn Sâm tắc đi đến đại chúng cách vách.

Mục Thiên Thành ngồi ở trên ghế lái xe đại chúng, nói với Mục Thiên Dương: "Anh họ, nhanh tới ba giờ, anh cũng đừng lại gọi em! Cho em ngủ ngon giấc trước đã!"

Mục Thiên Dương cười, nói với Văn Sâm: "Buổi sáng hội nghị chín giờ, cậu chủ trì, không nên muộn."

"Vâng." Văn Sâm đáp ứng, ngồi vào trong xe.

Mục Thiên Thành oán hận cắn răng: "Chín giờ?"

"Ừ." Văn Sâm lên tiếng, ngửa đầu tựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Mục Thiên Thành thấy hắn lộ ra thần sắc mỏi mệt, không dám ầm ỹ hắn, yên lặng khởi động ô tô.

Mục Thiên Dương ngồi xuống tiến vào trong xe, Thiên Tuyết phía trước hưng phấn quay đầu: "Anh! Nghe anh họ nói anh chơi bài bạc sao? Thua hay là thắng?"

Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua Uyển Tình bên cạnh, thấy cô còn đeo cái bao tay hắn mua, tâm tình sung sướng: "Không thua không thắng. Em thua bao nhiêu?"

"Nguyên bản thua rất nhiều. Bất quá sau Uyển Tình giúp em thắng trở lại!"

"Uyển Tình?"

"Đúng vậy! Uyển Tình cậu ấy đánh bạc! Sớm biết anh nên mang theo cậu, khẳng định thắng được Bất Dạ Thành táng gia bại sản! Cô là thần đánh bạc!" Thiên Tuyết nói chuyện lúc trước, khoe khoang Uyển Tình vô cùng kì diệu.

Mục Thiên Dương nghe xong, cười nói với Uyển Tình: "Em lợi hại như vậy?"

Uyển Tình xấu hổ nói: "Trùng hợp."

"Thích không?" Hắn hỏi.

"A?" Uyển Tình không rõ cho nên.

"Nếu thích, anh đi Macao mở ra sòng bạc, cho các em chơi."

Thiên Tuyết hai mắt tỏa ánh sáng, hưng phấn gật đầu: "Thích thích......"

Mục Thiên Dương lạnh lùng liếc cô một cái, cô phẫn nộ mà lùi về.

"Bài bạc không tốt." Uyển Tình thấp giọng nói.

"Vậy cũng được." Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua Thiên Tuyết phía trước, "Anh thật vất vả kiếm ít tiền, không thể cho cô đánh thua!"

Thiên Tuyết bất mãn trừng hắn một cái: cho Uyển Tình bại anh liền cao hứng! Cô muốn đánh anh liền mở sòng bạc, cô nói đánh bạc không tốt anh liền nói đánh bạc có tội!...... Vợ hát chồng theo vì sao quá đáng ghét, cô vẫn là độc thân mà!

Mục Thiên Dương thấy Uyển Tình dựa vào mình rất gần, nhìn kỹ phát hiện sau lưng cô chen chúc hai cái gối ôm, đều chiếm vị trí của cô. Khó trách cô dựa vào gần như vậy, hắn còn tưởng rằng đầu óc cô thông suốt, sẽ yêu thương nhung nhớ đấy.

Hắn xách hai cáo đỏ kia, đá đến phía trước: "Đồ của mình giữ tốt!"

"A......" Thiên Tuyết hô nhỏ một tiếng, sờ sờ bị tóc đánh loạn, vững vàng ôm lấy cáo đỏ."Ơ, mũ và táo của em đâu?"

Uyển Tình cúi đầu tìm tìm, đưa mũ và táo qua: "Đây."

Thiên Tuyết tiếp nhận, giật giật mũ, nhìn A Thành lái xe bên cạnh, đội lên trên đầu.

"Tiểu thư, cô ——" A Thành các loại bất đắc dĩ, trốn lại không tốt, không né lại không tốt, "Cô cản trở tôi."

Mục Thiên Dương quát khẽ: "Hắn đang lái xe! Em không muốn sống nữa?"

"Hả......" Thiên Tuyết biết đã làm sai chuyện, chột dạ ngồi trở lại. Qua vài giây, cô ném mũ lên người A Thành, "Xuống xe lại mang đấy!"

Nghĩ đến bộ dáng một đại nam nhân mang Nón Noel, cô che miệng cười trộm. A Thành hơi căng mặt, mặt hướng về phía trước, tròng mắt lại nhịn không được nhìn phương hướng của cô. Cô...... Rất đẹp, thực đáng yêu.

Thiên Tuyết cười đủ, lại mở táo đóng gói ra: "Đêm giáng sinh đều qua, làm sao bây giờ?"

Mục Thiên Dương vừa thấy, cũng cầm táo Uyển Tình bên người lên: "Đây là táo? Anh còn tưởng quà."

"Đêm giáng sinh phải ăn táo, bình an!" Thiên Tuyết ngáp một cái, "Nhưng mà không nghĩ đã qua lễ Noel...... Noel vui vẻ ha ~"

Nói xong, cô tựa vào ghế trên ngủ.

Mục Thiên Dương bỏ táo xuống, cho Uyển Tình tựa vào trong lòng mình, hôn trán cô một cái: "Ngủ đi."


Uyển Tình nhìn hắn một cái, nghe lời nhắm mắt lại. Khép lại này, đã nặng nề đã ngủ, khi đang ngủ say, bị đồng hồ báo thức đánh thức. Nhìn thoáng qua thời gian, là 6 giờ rưỡi. Cô rất buồn ngủ, tuyệt không nhớ tới đến.


"Đừng ngủ." Bên tai truyền đến âm thanh Mục Thiên Dương.


Cô giật mình một cái, phát hiện là phòng hắn.


Mục Thiên Dương hôn hôn cô, khàn khàn nói: "Mặc quần áo đi học. Hiện tại 6 giờ rưỡi, sẽ không muộn. Anh gọi là bà Trương chuẩn bị bữa sáng, em ăn trên đường. Ăn xong rồi lại chớp mắt trong chốc lát, đi học hẳn là có thể kiên trì. Để cho tiết học, lại về phòng ngủ ngủ ngon một giấc."

Advertisement
';
Advertisement