Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

Cứng ngắc đi theo 10 phút, điện thoại Mục Thiên Dương vang lên. Uyển Tình hoàn hồn, vừa nghe liền biết là Thiên Tuyết gọi tới. Xem ra, Thiên Tuyết đã về trường học.

Mục Thiên Dương tắt điện thoại, cúi đầu nhìn thoáng qua Uyển Tình, đột nhiên dừng cước bộ.

Uyển Tình ngẩng đầu, có chút khiếp đảm nhìn hắn. Hắn nhìn cô không chuyển mắt, hai tay vỗ về mái tóc của cô, sau đó nâng mặt của cô lên, cúi đầu ấn xuống.

Uyển Tình cả kinh, còn chưa kịp lấy hơi, đôi môi đã bị hắn ngậm.

Hắn ôm cô, cường thế khiêu mở ra hàm răng của cô, càn quét mỗi một tấc trong khoang miệng cô ngọt lành, ôn nhu lại bá đạo.

Uyển Tình thực sợ hãi, không nghĩ tới hắn sẽ hôn cô trên đường cái. Cô hoàn toàn quên hô hấp, đứng cứng ngắc, không có phản kháng, cũng không có đáp lại.

Mục Thiên Dương chậm rãi buông cô ra, đưa tay hơi xoa nhẹ môi cô, thấp giọng nói bên tai cô: "Đứa ngốc, hít thở...... Nơi này không có người quen biết em."

Uyển Tình vội vàng thở hổn hển một tiếng, từng ngụm từng ngụm hô hấp. Chờ cô hít thở đều lại, hắn lại khi dễ cô lần nữa. Cô phát hiện ý đồ của hắn, đầu ngửa ra sau.

Mục Thiên Dương nhìn cô, cô khẩn trương nhìn hắn, hai mắt rưng rưng: "Đây là trên đường cái......"


Ánh mắt hắn có một chút sâu thẳm, nhìn cô không nói lời nào. Cô và hắn nhìn nhau trong chốc lát, biết hắn không tính buông tha cô, đành phải đứng thẳng.

Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, cầm lấy mặt của cô, khẽ vuốt hai gò má cô, giống dỗ con nít như nói: "Ngoan, trên đường không vài người, cũng hoàn toàn không biết chúng ta......" Nói xong lại in lên môi cô, nhẹ nhàng mút hôn vài cái, như chú ngữ thấp giọng lẩm bẩm, "Bảo bối, đáp lại anh......"

Hắn hôn cô thật sâu, cô khẩn trương níu lấy áo sơmi ở lưng hắn, thử dò xét đầu lưỡi một chút. Mục Thiên Dương dùng lưỡi của mình tiếp xúc một chút, ôn nhu chơi đùa cùng cô.

Uyển Tình biết mình làm đúng rồi, lá gan nổi lên, tiếp tục đáp lại. Mục Thiên Dương khi thì hung mãnh, khi thì ôn nhu, dẫn đường cô, hiếp bức cô, hơi thở đặc hơn để cô có cảm giác ý loạn tình cảm mê.

Nụ hôn thật dài chấm dứt, hắn bỗng nhiên ấn cô vào lòng, càng không ngừng thở gấp. Uyển Tình cũng hô hấp dồn dập, bên tai là tiếng tim đập hỗn loạn trầm trọng của hắn.

Cô lại thất thần một hồi, chỉ có thể dựa vào hắn.

Sau một hồi, tiếng tim đập của hắn ổn định, cô cũng khôi phục thần trí. Hắn đẩy cô ra, cúi đầu lại hôn cô một chút, cái gì cũng chưa nói, nắm cô tiếp tục tản bộ.

Uyển Tình đờ đẫn theo hắn, đây là thành thị cô hoàn toàn xa lạ, cô cũng không biết đi tới đâu, nhìn thấy một chỗ phun nước xinh đẹp, chung quanh có người chạy xe đạp vòng quanh, âm thanh cái chuông nhỏ thanh thúy vui tai.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một đôi nam nữ dựa sát vào nhau đi qua, trên tay cô gái ôm một bó hoa hồng lớn. Có ánh sáng gì từ trong đầu cô hiện lên, cô ngẩn ra, xem bốn phía một lúc, lại có thể lại nhìn thấy mấy đôi tình nhân cùng loại, trong tay cô gái, không phải ôm hoa chính là ôm thú nhồi bông.

Lúc này, Mục Thiên Dương ngừng lại. Cô ngẩng đầu, thấy phía trước có một cửa hàng bán hoa. Cửa hàng bán hoa còn chưa đóng cửa, bên trong có rất nhiều hoa hồng.

Uyển Tình giật mình trong lòng, thừa dịp hắn bất động, lặng lẽ lấy di động ra xem lịch. Vừa xem lịch âm, giật mình, ngày bảy tháng bảy! Ngày valentine trong truyền thuyết của Trung Quốc.

Trong lúc nhất thời, tim của cô nhảy lên loạn xạ. Nhớ tới nụ hôn vừa rồi kia, hắn nhất định đáp lại cô, thật giống như là tiến hành một nghi thức chắc chắn kinh điển. Nhớ tới ngày đó hắn nói "Ngày 30 anh muốn thấy em", tim của cô nhảy thình thịch thình thịch, đầu óc vang lên rầm rầm.

Hắn biết hôm nay là Thất Tịch sao? Bởi vì hôm nay là Thất Tịch, hắn mới......

Cô hoàn toàn không dám nghĩ nữa. Cô không dám!

Lúc này, Mục Thiên Dương dắt cô, đi vào cửa hàng bán hoa.

"Anh? Mua hoa hồng sao?"

"Cho một bó." Mục Thiên Dương buông tay Uyển Tình ra, lấy tiền.

"Muốn loại nào?" Ông chủ hỏi, số lượng bất đồng ý nghĩa cũng bất đồng.

"Tùy tiện đi."

Ông chủ lấy một bó to lớn: "Cái này 33 bông, ý tứ tam sinh tam thế."

"Quá lớn!"

"Cái kia mười đóa, cái này mười một đóa......" Ông chủ lại cầm hai bó lại đây, vốn muốn thầm mắng hắn một câu keo kiệt, nhưng nhìn thấy ví tiền hắn da thật, còn có thẻ tín dụng màu đen không cẩn thận lộ ra, lập tức lời nói gì đều nuốt trở về, cung kính hầu hạ.

"Năm đóa là đủ rồi!" Mục Thiên Dương nói.

Ông chủ nhìn thoáng qua Uyển Tình, vội vàng đi gói bó năm đóa.

Tâm tình Uyển Tình giờ phút này đã bình tĩnh trở lại. Không dám đoán, đoán không ra, cô sẽ không đoán. Bất quá, cô biết một đóa đại biểu duy nhất, mười đóa đại biểu thập toàn thập mỹ, mười một đóa đại biểu toàn tâm toàn ý...... Năm đóa lại đại biểu cái gì?

Có lẽ, là cũng không đại biểu cái gì đâu. Hắn khẳng định không muốn để cô hiểu lầm, mới chọn một con số thoạt nhìn không có ý nghĩa gì. Nếu như nghe xong ý kiến của ông chủ, cô cũng thật muốn nghĩ loạn.

Mục Thiên Dương tiếp nhận hoa từ trong tay ông chủ, giao cho Uyển Tình. Uyển Tình cầm hai tay, chờ hắn đưa tiền xong rồi, cùng hắn đi ra khỏi cửa hàng.

Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua thời gian, đã 11 giờ rưỡi. Nhìn nhìn bốn phía, cũng không biết đi tới đâu, gấp rút ngoắc một chiếc taxi, mang Uyển Tình trở về.

Uyển Tình đang cầm hoa, dọc theo đường đi cũng chưa nói chuyện, cũng không dám nhìn hắn.

Trở lại chỗ ở xa lạ, Mục Thiên Dương nói: "Đổi giày."

Uyển Tình vội vàng thay đổi dép lê, đi theo hắn đi vào phòng ngủ, đứng ở trong phòng không biết nên làm gì.

Mục Thiên Dương quay đầu liếc nhìn cô một cái: "Tắm chưa?"

Thân thể Uyển Tình chấn động, gật gật đầu.

Hắn hơi chỉ về bàn học phía trước: "Hoa bỏ xuống đi."

Uyển Tình để hoa xuống, thấy trên bàn đặt hai cái hộp hình vuông. Tuy rằng xem không hiểu chữ trên mặt, nhưng nhìn bộ dạng như vậy, hẳn là sôcôla đóng hộp.

Mục Thiên Dương đột nhiên từ sau lưng ôm lấy cô, đưa tay mở ra, quả nhiên bên trong là các loại sôcôla được xếp đặt gọn gàng. Hắn cầm một viên, đưa tới bên miệng nàng.

Uyển Tình vội vàng cắn, chậm rãi nhai nát nuốt vào.

"Ăn ngon không?"

"Ừ."

"Ngọt hay không?"

"Ngọt." Uyển Tình thấp giọng nói.

"Cho anh nếm thử?"

Uyển Tình sửng sốt, chậm rãi xoay người, hai tay vòng lên cổ hắn, kiễng mũi chân hôn môi hắn.

Mục Thiên Dương thò lưỡi liếm hai cái, cười nói: "Quả nhiên rất ngọt."

Uyển Tình cười một cái, vẫn đang có chút khiếp đảm.

"Có thích hay không?" Hắn hỏi.

"Thích."

"Vui vẻ không?"


Uyển Tình chần chờmột chút, nói: "Vui vẻ." Kỳ thật, cô càng rung động hơn.


Mục Thiên Dương cao hứng cười tươi, lập tức hôn cô, lôi kéo cô cùng ngã lên giường.


Uyển Tình tuy rằng khẩn trương, lại hoàn toàn không có kháng cự. Cô hiểu được, hôm nay không thích hợp bất luận loại kháng cự nào. Cô tận lực buông thả mình, nghênh đón hắn, đáp lại hắn.


Hắn vừa hôn môi, vừa chậm rãi cởi sạch quần áo của nàng. Cảm giác tay hắn đụng đến đóa hoa của mình, thân mình Uyển Tình run lên, nắm chặt nhanh áo sơmi ở lưng hắn: "Thiên Dương......"

Advertisement
';
Advertisement