Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

Thân thể A Thành cương cứng, một lát sau dịu dàng nói: “Uhm.... em tốt nhất, người gặp người thích... ngoan nào, đi ngủ.” Khi nào được thì thông cáo cho tổng giám đốc, để anh ta sàng chọn những người đàn ông ở bên cạnh cô một phen! Hừ, anh còn không nỡ tổn thương cô, những người khác càng không thể! Phải tìm được một người đàn ông cực kỳ ưu tú đến chăm sóc cho cô...

Thiên Tuyết nghe anh nói, môi cong lên, thầm nghĩ anh như đứa trẻ con vậy. Kết quả mí mắt cô lại không mở ra được, tự động tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, cười ngọt ngào ngủ thiếp đi, đến khi bị điện thoại của Uyển Tình đánh thức...

Cô ấy còn có thể hỏi cô có nôn ra hay không?

A Thành nghĩ, nếu cô không phải là giả vờ say, thì là say rất khác người.

Khi Thiên Tuyết rửa mặt, mới phát hiện trên cổ có dấu hôn, mặt lập tức đỏ lên. Nếu nói cô say, chẳng bằng nói là khi uống rượu vào lá gan của cô trở nên lớn hơn. Những chuyện này, cô nhớ rõ đến bảy tám phần, dù nói là chi tiết cũng không rõ ràng lắm, nhưng những chuyện tốt mình làm cô đều nhớ được.

Không thể không thừa nhận, lúc đó chuyện hẹn hò với Lý Kỳ Lâm, là một đả kích rất lớn với cô. Qua chuyện này, cô cảm thấy mình không có cơ hội gặp được một tình yêu ngọt ngào bình thường, cô cũng không muốn yêu đương, chỉ muốn học hành cho tốt. Bây giờ cô có hứng thú đối với bài vở rất nhiều.

Vừa không thể bỏ khóa chuyên về Hán ngữ, vừa lại muốn học thiết kế, đoán là thời gian cũng nghiêm ngặt, không có thời gian để yêu đương. Như vậy cũng hơi phí, có khi cô sẽ tu thành Diệt Tuyệt sư thái mất...


Sau khi miên man suy nghĩ một hồi, dưới sự thúc giục của chất cồn hóa mạ, cô quyết đoán vươn ra ma chưởng với A Thành, muốn điên cuồng một hồi! Nếu sau những việc khác muốn lợi dụng cô mà bò lên cao, cô cũng biết rồi, kết quả... cô cho anh cơ hội để trở nên ưu tú, anh cũng không cho cô cơ hội làm xằng làm bậy....

Nhìn bàn chải đánh răng trên bồn rửa tay, cô ngớ ra một lúc, giống như, cô đã từng dùng nó ấy...

Suy nghĩ lại, có phải cô đã từng nôn ra hay không!

Cô cũng không phải đều có ấn tượng về từng đoạn ngắn, ví dụ như đoạn ngắn về chuyện nôn mửa kia... thật sự bị cô quên mất rồi. Kết quả hiện giờ trở lại giống như kích thích, lại nghĩ đến.

Ưm, đã ói ra, sẽ không cần nghĩ ngợi. Người uống say, đừng nói thiên kim tiểu thư, cho dù là công chúa cũng sẽ phải nôn ra? Không cần quá để ý!

Sau khi chỉnh sửa lại quần áo, lại nhìn lướt qua dấu hôn ở trên cổ, không tự nhiên, đi đường chắc cũng không nhìn tới.

Ra khỏi phòng tắm, cô tò mò đánh giá căn phòng nhỏ này một phen, một phòng ngủ, một phòng khách nhỏ, một phòng bếp nhỏ, một phòng WC nhỏ.

Thật sự là quá chật! Nhìn xong rồi! Lại vẫn không cản nổi cô đi đến nơi để quần áo!

Lần đầu tiên phát hiện loại hình này, loại nhà cửa nhỏ thế này, cô lại cảm thấy tốt, cho đến khi nhìn thấy A Thành, thoáng chốc lại thấy xấu hổ, chân tay luống cuống nói: “Em, em rất tốt, chúng ta ăn cơm đi!”

A Thành gật đầu, nhân lúc cô không chú ý hung hăng trừng mắt nhìn cô: hiện tại mới biết xấu hổ à? Buổi chiều giở trò lưu manh còn ngoan độc mạnh mẽ lắm mà?

Khi ăn cơm, A Thành vẫn không nói lời nào. Thiên Tuyết muốn giảm bớt sự xấu hổ, lại bắt đầu đùa giỡn anh, giống như mấy lần trước. Cô gắp đồ ăn đút cho anh, A Thành không rõ điều gì lại nhìn cô.

Cô tinh nghịch: “Há mồm, há mồm! A...”

A Thành liếc cô một cái, cúi đầu ăn phần của mình.

Thiên Tuyết bất mãn cho vào miệng, hứng trí cúi đầu, reo lên: “Hiện tại anh đã biết chuyện xấu của em, không làm chút gì, không phải là nên xin lỗi người xem hay sao?”

A Thành ngừng lại, ngẩng đầu nói: “Không nên bực bội với bạn trai em.”

“Đã chia tay rồi”.

“Vậy em có giải thích không? Chia tay không phải lỗi. Những người cãi nhau thường xuyên như thế, chia tay như kiểu nhà người khác uống rượu, ngày hai bữa tới một lần, còn không phải là hòa hảo sao? Nếu đã hòa hảo, tại sao còn muốn chia tay? Mỗi lần chia tay là một dấu vết, đối với tình cảm lại càng bất lợi.”

“Lề mề... Chúng ra làm sao vậy? Anh nói như ông già?”

A Thành cúi xuống nói: “Là già so với em, tôi chỉ kém anh trai em một tuổi.”

Thiên Tuyết cân nhắc nói: “Là người già...”

A Thành sặc, thầm nghĩ: lão tử nói tuổi tác cho em, không phải để tự tìm ngược!

Thiên Tuyết cảm giác trái tim anh bị thương, lập tức an ủi: “Hai ta chênh lệch không khác gì với anh trai và Uyển Tình.”

Sắc mặt của A Thành quái lạ co rúm lại, chỉ ăn cơm, không nói lời nào.

Thiên Tuyết ngẩn ra, phản ứng kịp: như thế nào lại so với anh trai và Uyển Tình! Anh trai và Uyển Tình là quan hệ gì chứ? Cô lại rụt cổ không dám mở miệng tiếp.

Cơm nước xong rồi rời đi, A Thành trả tiền, Thiên Tuyết không hề có ý nào ngăn cản, đi ra khỏi tiệm cơm, đột nhiên ôm lấy cánh tay của anh, anh lại cứng người, chậm rãi rút ra, lui về phía sau một bước, ngăn cách với cô.

Mặc kệ cô tâm tính điều gì, loại động tác thân mật này nếu còn làm nhiều hơn, tâm tình của hai người sẽ có nhiều thay đổi, người khác nhìn bọn họ cũng trở thành tình nhân rồi.

Trong lòng Thiên Tuyết hơi bi thương, buông hai tay xuống không nói gì.

Sau khi lên xe, A Thành giải quyết việc chung hỏi: “Isabella hay là trường học?”

Thiên Tuyết cúi đầu nói: “Em muốn đến chỗ của anh?”

Anh không nói gì.

Thiên Tuyết lại nói: “Không về trường học.”

A Thành đưa cô về Isabella.

Ô tô dừng trước cửa, Thiên Tuyết ngồi thẳng người, bỏ ra vẻ mặt đại tiểu thư cao quý: “Hôm nay làm phiền anh rồi, có thời gian sẽ mời anh đi ăn cơm.”

A Thành liếc nhìn cô một cái, trong lòng căng lên: “...Không cần.” Vì sao anh lại muốn từ chối? Vẻ mặt cô xa cách, anh thật sự không thích, anh tình nguyện bị cô trêu đùa. Anh nhìn cô, tay giật giật, nghĩ muốn đụng vào mặt cô, cô lại xuống xe rồi.

Tay anh dừng lại giữa không trung, thấy bóng lưng của cô dần biến mất, cúi đầu lái xe rời đi. Cho dù anh muốn, đoạn tình cảm này cũng không quá lu mờ... Ít nhất còn có trí nhớ hôm nay...

Trở lại nơi ở, anh hút một điếu thuốc, khói tỏa lên, anh bắt đầu suy nghĩ, cũng không thể được... cũng không thể thử một lần được? Nếu còn có cơ hội, anh không cần chạy đi. Anh chỉ muốn không thẹn với lương tâm, đâu cần xem người khác nói thế nào? Chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi... anh thật sự không thích dáng vẻ giả bộ cao quý của cô, rõ ràng là người khờ dại.

-

Từ Khả Vi và Đỗ Viễn Minh mang Uyển Tình đi xung quanh thành phố C chơi vài ngày, buổi tối ngày hôm trước khi trở về, Từ Khả VI ở trong phòng khách sạn hỏi Uyển Tình: “Con cảm thấy thế nào?”

Uyển Tình sửng sốt, biết rõ còn cố hỏi: “Cái gì như thế nào?”


Cả người Từ Khả Vi liền cảm thấy không được tự nhiên: “Con nói đi? Con không gọi là ba, thì cũng phải gọi chú chứ?”


“Vậy cũng đúng, ông ấy đủ tư cách là ba hơn người kia.”


Mặt Từ Khả Vi cứng đờ: “Con sao lại có nhiều ai oán với ông ấy như thế?” Ông ấy, tự nhiên không phải là chỉ Đỗ Viễn Minh.


Uyển Tình cười, dựa vào bà nói: “Không nói ông ấy nữa? Người táng gia bại sản mang theo con gái đến Mỹ chữa bệnh cũng không để ý đến chúng ta.”

Advertisement
';
Advertisement