Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

Cơm nước xong, A Thành đi rửa chén, Uyển Tình có chút xấu hổ nói: “Để tôi.”

A Thành nói: “Không sao.”

“Một lần rửa bát mình cũng chưa từng.” Thiên Tuyết ở bên cạnh nói.

A Thành và Uyển Tình cùng nhìn cô, ánh mắt đều đang nói: tốt thật

Thiên Tuyết lươn lẹo bất động, dáng vẻ đương nhiên. Cùng A Thành lau dọn bàn trà sạch sẽ, cô lại mang hoa quả lên cho Uyển Tình, báo chí, điều khiển ti vi các loại, sau đó hạ giọng nói: “Dì tới, cậu không nói với anh mình sao?”

Uyển Tình nói: “Không cần? Xế chiều ngày mai là anh ấy quay lại rồi.”

Thiên Tuyết trợn mắt: “Hôm sau còn có lớp, tốt nhất để cho anh ấy trở về hôm nay đi. Cậu đừng quên, hôm sau có lớp thể dục, phải đến hồ bơi rồi! Đến lúc đó cởi sạch sẽ, dấu vết gì cũng nhìn thấy...”

Uyển Tình:...

Thiên Tuyết nhìn thoáng qua vẻ mặt xoắn xuýt của cô, lùi sang một bên xem tivi.

Uyển Tình nghĩ ngợi, nếu hôm nay trở về, có một số việc chia ra làm hai ngày, có lẽ cô sẽ thoải mái hơn. Nhưng hôm nay làm sao anh có thể trở về? Bây giờ đã là buổi chiều rồi...


Tuy nhiên, cô vẫn cầm điện thoại, đi ra ngoài ban công. Trên ban công có một chậu hoa và một chậu kim ngư, A Thành sống cũng...

Uyển Tình nói chuyện điện thoại xong, Mục Thiên Dương quan tâm hỏi vài câu, lại không nói khi nào thì trở về, anh cũng biết hôm nay là ngày bao nhiêu, gần kết thúc kỳ nghỉ dài hạn, vé máy bay không phải lúc nào cũng có, mà anh...

Cúp điện thoại, anh gọi thư ý đi mua vé máy bay ngày hôm nay, nếu có thì lập tức trở về, cho cô một bất ngờ, nếu không có thì đành giữ nguyên kế hoạch ngày mai trở về.

Uyển Tình xem ti vi, Thiên Tuyết hỏi: “Anh nói thế nào?”

“Không nói gì.”

“Hôm nay không trở lại?”

Uyển Tình lắc đầu.

Thiên Tuyết phẫn hận nói: “Quả nhiên đàn ông đều giống nhau, chiếm được rồi cũng không biết quý trọng...”

“Ách...” Uyển Tình nháy mắt mấy cái, đây là nói thế nào?

“Nếu như trước kia, lập tức đã bay về rồi? Hừ, cậu không thể đối xử quá tốt với anh ấy! Mình nói cho cậu biết, sự nhiệt tình của đàn ông có quan hệ trực tiếp đến thời gian!”

Uyển Tình sửng sốt một lát nói: “Cậu nói đó là những đôi yêu nhau, chúng tớ không phải”

Thiên Tuyết trợn mắt: “Cậu đừng lừa mình dối người!”

Uyển Tình cắn môi, có phần oan ức, cũng có chút chột dạ. Cô cũng không biết định nghĩa quan hệ của mình và Mục Thiên Dương trong lúc này như thế nào, có khi không phải cô lừa mình dối người, mà là không thể tin được. Nghĩ lại lúc đầu, ai biết được sẽ phát triển thành như bây giờ? Phát triển thành cái dạng gì chứ, cô càng không có cách nào tưởng tượng được. Toàn bộ đều là không biết thế nào, cái này không biết, khiến cô sợ hãi trong lòng.

Xem tivi một lúc, cô nói với Thiên Tuyết: “Chúng ta về đi?” các cô ngây ngốc ở đây, A Thành chỉ có thể trốn ở trong phòng. Cái này gọi là tu hú chiếm tổ làm khách, là hành vi không tốt!

“Ăn cơm tối xong rồi về!” Thiên Tuyết gặm táo.

Uyển Tình:...

Đột nhiên A Thành từ trong phòng đi ra, nói với hai cô: “Tổng giám đốc bảo tôi 4 giờ đến sân bay đón anh ấy.”

Thiên Tuyết ngẩn ra, thiếu chút nữa bị quả táo chế trụ. Cô quay đầu nhìn Uyển Tình, Uyển Tình vô tội nói: “Anh ấy thật sự không nói với mình.”

Thiên Tuyết không nói gì: “Anh ấy trở về vẫn còn trưng cầu sự đồng ý của cậu?”

“Không cần.”

A Thành nói: “Tôi phải đến Isabella lấy xe, hiện giờ sẽ đi qua đó, hai cô có muốn cùng trở về không?”

“Đương nhiên phải về!” Thiên Tuyết sửng sốt một cái đứng lên, hấp tấp nói: “Go go go!” quyết không thể để anh biết mấy ngày hôm nay cô ở cùng một chỗ với A Thành, còn xin cơm, say rượu, cưỡng đoạt nụ hôn... có một số việc phải vĩnh viễn giữ bí mất.

Ba người lưu luyến rời khỏi nhà của A Thành, A Thành quyết định lái xe. Lại không thấy được chiếc taxi nào, đột nhiên Thiên Tuyết chỉ vào hàng xổ số ven đường: “Mình muốn chơi cái kia.”

“Có gì tốt mà chơi?” Uyển Tình nói.

“Chơi đùa rất tốt.” Thiên Tuyết xoa xoa hai tay: “Đi nào, chơi mấy phát.”

Cô không khỏi phân trần kéo Uyển Tình vào trong tiệm, ông chủ cười hì hì hỏi: “Cô gái, lại muốn chơi gì?”

Uyển Tình nhìn Thiên Tuyết nói: “Cậu thường xuyên tới đây?”

Vẻ mặt Thiên Tuyết đau khổ: “Mình chơi ba ngày, đều không trúng!”

“Vậy mà cậu vẫn chơi?”

“Vận may của cậu tốt, mình lây vận may của cậu, nhất định sẽ trúng!”

Thiên Tuyết đưa ra 100 đồng, mua 20 tấm vé xổ số, bắt đầu thi thố tài năng.

Không trúng, không trúng, không...

Hơn mười cái đều không trúng, Uyển Tình thở dài: “Thôi đi, cậu không có vận khí chơi mấy trò may rủi đâu.”

Thiên Tuyết lập tức đưa cho cô: “Cậu thử đi, cậu không thể để mình bị thiệt mất 100 đồng? Là 100 đồng đấy!

Uyển Tình bất đắc dĩ nói, lấy quá thử: “Hình như không có.”

“Còn có chín tấm.”

Uyển Tình chơi nốt 9 tấm còn lại, tổng cộng trúng 5 đồng.

Thiên Tuyết:...

A Thành thấy các cô chơi xong, chuẩn bị đón xe ở trên đường cái. Thiên Tuyết nói: “Trả thêm 20 tấm!” Anh thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“Tới, tay đỏ!” Thiên Tuyết đưa toàn bộ cho Uyển Tình.

Uyển Tình lắc đầu: “Xác suất trúng cái này quá thấp, không trúng còn ảnh hưởng đến tâm tình, chính cậu tự chơi đi, tớ không muốn chơi!”

“Đồ nhát gan!” Thiên Tuyết không khỏi quát lên, 19 tấm, một đồng tiền cũng không được. Cô quá chán nản: “Mình thật sự không có vận khí như thế sao? Ba ngày, một lần cũng không được.”

Ông chủ ở bên cạnh lau mồ hôi, ông mở tiệm lâu như thế, loại khách hàng có vận khí thế này vẫn là lần đầu tiên thấy. Người khác chơi 20 tấm, không trúng giải lớn, năm đồng, mười đồng vẫn có thể trúng đến hai ba lần?

Thiên Tuyết lại nhìn Uyển Tình, ánh mắt chờ mong.

Uyển Tình không hiểu phong tình nói: “Khẩn trương còn đi về, mặt trời nóng quá...”

Miệng Thiên Tuyết mếu máo, đột nhiên nhìn thấy A Thành ngoài cửa, ánh mắt sáng lên, kích động nhìn anh vẫy tay: “A Thành, A Thành, anh tới đây đi!”

A Thành đi vào, cô đưa một tấm cuối cùng cho anh: “Giúp tôi! Không trúng cũng không sao, đều là của tôi!”

A Thành không nhịn được cười thành tiếng, cúi đầu từ từ mở ra, một tờ... 1000 đồng!

“A...” Thiên Tuyết cao hứng thét lên chói tai, lại nhảy lên vài cái: “TRúng rồi, trúng rồi, A Thành, anh được lắm!”

Cô lập tức nhảy lên người A Thành, ôm cổ anh, lại hôn lên mặt anh một cái.

“Cậu...” Uyển Tình sửng sốt trừng lớn mắt.

Thiên Tuyết cũng sửng sốt, vội vàng đẩy A Thành ra, dáng vẻ có tật giật mình: “Mình.... mình quá kích động, cậu đừng hiểu lầm”

Uyển Tình buồn bực không biết nói gì.


Sắc mặt A Thành hồng lên, nhận tiền thưởng từ ông chủ, đưa cho Thiên Tuyết.


Thiên Tuyết xẩu hổ nói: “Chúng ta mỗi người một nửa đi!”


Uyển Tình hung tợn nói: “Không phải cậu nói trúng thì đều là của cậu sao.”


Thiên Tuyết bất mãn trừng mắt nhìn cô, lấy lại tiền, cất toàn bộ vào trong ví, dọc đường đi cũng không nói chuyện.

Advertisement
';
Advertisement