Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

“Được! Được! Được!” Đỗ Viễn Minh cao hứng trả lời, con gái có thể hiểu chuyện, ông liền để xuống hơn nửa tâm tình rồi.

“Ba, quà tặng con gửi cho ba, hi vọng chuyển phát nhanh, hôm nay ba sẽ nhận được.”

“Con nghĩ đến là được rồi, còn gửi quà gì chứ? Xa như vậy, gửi mà hỏng thì phí lắm.”

Đõ Thiến cười không ngừng: “Hỏng thì trách bọn họ.”

Cô nói chuyện với Đỗ Viễn Minh hơn nửa giờ, cảm tình cha con tốt lên gấp bội.

Cúp điện thoại, cô đắc ý khẽ hừ: Từ Khả Vi, Đinh Uyển Tình, nghĩ muốn đấu với tôi?

Ngày sinh nhật trên chứng minh thư của ba, là theo lịch âm, nhưng người bên ngoài lại không biết, đều chọn lịch dương chúc mừng ông. Cho nên, sinh nhật chân chính của ông, chỉ có người thân thiết mới biết. từ sau khi mẹ mất, cũng chỉ có cô thôi.


Các người nhất định không biết hôm nay là sinh nhật của ba, tôi tặng quà, tôi gọi điện thoại, tôi thắng. Đỗ Thiến ngây thơ nghĩ.

Đỗ VIễn Minh cúp điện thoại, ông thật đúng là đã quên sinh nhật của mình. Tháng trước có một lần, mở tiệc chiêu đãi bạn bè theo ngày dương.

Ngày đó cho dù tính thế nào, cũng không thể là ngày sinh nhật của ông, nghe một đám người nói sinh nhật vui vẻ, trong lòng không biết là cảm xúc quái dị gì. Nhưng chiếu theo ngày này qua vài năm, những người bạn bè trước đó đều theo ông nói chúc mừng, nếu ông đột nhiên bỏ, còn phải phí võ mồm giải thích, không biết còn tưởng ông bị làm sao...

Ngày đó, trái lại ông có nói qua với Từ Khả Vi, ông đột nhiên nghĩ, bà có nhớ kỹ không? Bà có thể chuẩn bị gì cho ông không.

Tuy đã lớn tuổi, qua sinh nhật cũng không sao cả, nhưng trong nhà chỉ có vài người như thế, bình thường đều vắng vẻ, lúc này đặc biệt hi vọng có người nhớ đến, để ông cảm nhận được tâm ý của đối phương.

Đỗ Viễn Minh mang tâm tình chờ mong, vừa tan tầm liền chạy về nhà, khi đến cửa nhà đột nhiên hỏi mình: để ý loại chuyện lông gà vỏ tỏi này làm gì?”

Đi vào trong phòng bếp, ông hỏi người giúp việc ra mở cửa: “Phu nhân đâu?”

“Trong phòng bếp.”

Đỗ Viễn Minh sửng sốt, cười nói: “Lại bận cái gì à?”

Từ Khả Vi thường xuyên xuống bếp, ông từng khuyên bà không cần làm thế, nhưng bà không nghe, may mắn không phải là công việc vất vả gì, bà thích làm, ông cũng không phản đối, mà ông còn rất thích khi ăn đồ ăn bà tự làm.

Đỗ Viễn Minh lên lầu thay quần áo ở nhà, lúc xuống lầu, thấy Uyển Tình ở trong phòng ăn bày đồ ăn lên, kinh ngạc hỏi: “Tình Tình, sao con lại trở lại?”

Uyển Tình ngẩng đầu, cười áy náy nói: “Chú Đỗ...”

“Nghỉ rồi hả?” Đỗ Viễn Minh quan tâm hỏi.

Uyển Tình lắc đầu cười: “Mẹ nói, hôm nay là sinh nhật chú, con mới trở lại.”

Đỗ Viễn Minh sửng sốt, một lát sau lại vui vẻ: “Sinh nhật cũng không phải chuyện gì to tát, làm gì mà phải tự trở về.”

“Dù sao cũng cực kỳ thuận tiện.” Uyển Tình nói: “Mà hôm nay cũng là chủ nhật, không phải đổi lớp.”

Từ Khả Vi từ trong phòng bếp đi ra, cười với ông: “Không phải anh nói sinh nhật chính là hôm nay sao? Em liền chuẩn bị một chút, thế nhưng không mời người bên ngoài. Trước đã mời rồi, giờ mời lại cũng không biết tìm lý do gì. Đáng tiếc là Thiến Thiến không ở đây, em sợ anh cảm thấy trống vắng, nên gọi UYển Tình trở về.”

Đỗ Viễn Minh gật đầu: “Này là đủ rồi, vừa mới rồi ở công ty, Thiên Thiến cũng gọi điện thoại cho anh, thật khó cho nó ở thế giới phồn hoa bên kia còn nhớ đến sinh nhật anh!”

Từ Khả Vi oán trách mà nói: “Con của mình, sao lại nói như thế? Anh là ba nó, nó không nhớ sinh nhật anh thì còn nhớ sinh nhật ai?”

“Đương nhiên anh chưa nói với nó như thế.” Đỗ Viễn Minh cười: “Anh còn trông cậy sang năm nó cũng nhớ, làm sao dám nói?”

Một câu, khiến ba người cười rộ lên.

Cơm chiều là Từ Khả Vi và Uyển Tình cùng làm, Đỗ Viễn Minh nhìn một bàn đầy thức ăn, nói với Từ Khả Vi: “Vất vả cho em rồi, sức khỏe em không tốt, về sau không cần như thế.”

“Anh luôn nói như thế, kết quả lúc ăn vui hơn người khác ấy!” Từ Khả Vi mở rượu đỏ, rót cho ông.

Ông nói: “Em đừng cố sức, anh đương nhiên muốn hãnh diện! Mà còn, làm đồ ăn ngon như vậy, ai ăn cũng thấy vui vẻ!”

Từ KHả Vi dịu dàng liếc ông một cái, không nói gì.

Uyển Tình ngồi bên cạnh, chống cằm, đột nhiên nghĩ, chính mình có phải là dư thừa hay không?

Từ KHả Vi rót rượu xong, chỉ vào hai món ăn trong đó nói: “Hai món này là Uyển Tình làm, không được tính trên đầu em!”

Đỗ Viễn Minh lập tức hãnh diện đi ăn hai món đó: “Ngon! Tay nghề của Tình Tình không tồi! Buổi sáng Thiến Thiến gọi điện cho chú, nói nó tự nấu cơm, chú thật sự lo lắng có thể ăn được hay không. Nó còn nói, sẽ làm cho chú ăn, nhất định so ra sẽ kém con!”

Uyển Tình nói: “Chưa chắc ạ! Nếu chú khinh thường chị ấy, chị ấy nhất định sẽ khiến chú chấn động!”

“Nếu như vậy, chú còn không thể vui vẻ sao?” Đỗ Viễn Minh lại ăn hai miếng: “Các con có thể thiết tha một lần.”

“Đến lúc đó con và chị ấy sẽ cùng làm cho chú ăn.”

“Được. Chú liền chờ các con hợp tác làm.” Đỗ Viễn Minh tự nhiên vui vẻ nếu các cô có thể ở chung hòa hợp.

Cơm nước xong, Từ Khả Vi nói: “Nghỉ ngơi một lúc, còn có bánh ngọt. Em biết có thể anh không thích ăn, nhưng cũng xem như tập tục thôi!”

“Được, nghe theo em!” Đỗ Viễn Minh ăn đến có phần no, ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.

Uyển Tình lén lút cười thâm, không vạch trần bánh ngọt là do Từ Khả Vi làm, nếu không ông lập tức sẽ réo lên muốn ăn. Thấy ông nói chuyện phiếm với Từ Khả Vi, cô liền vụng trộm chạy lên lầu, lấy quà của mình ra.

Đỗ Viễn Minh nói: “Trở về là được, còn chuẩn bị cái gì nữa?”

Uyển Tình nói: “Không phải cái gì quý trọng đâu ạ, tốt xấu gì cũng là sinh nhật của chú, luôn muốn chuẩn bị, người không trở về thì thôi, trở lại sao có thể không có quà ạ?”

Đỗ VIễn Minh lại muốn nói Đỗ Thiến, lúc trước tại công ty ông nhận được một hộp quà chuyển phát nhanh từ Mỹ về, là xì gà Cuba. Nhưng nghĩ đến tình huống của Uyển Tình, tuy ông tháng nào cũng cho cô sinh hoạt phí, mà còn bằng với Đỗ Thiến, nhưng cô không phải người mượn hoa hiến Phật, chỉ sợ là mua tiện nghi thứ này thứ nọ, vừa so sánh với xì gà Cuba, tự nhiên thua kém rất nhiều. Ông trái lại không sao cả, nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý, trong lòng cô không thấy tự nhiên thì làm sao bây giờ?

Đỗ Viễn Minh nghĩ như vậy, liền không nói đến Đỗ Thiến, mở quà tặng ra, phát hiện là một bộ nội y giữ âm, nhất thời cảm động nói: “Tình Tình thật có tâm, đang có chút lạnh nhé.”

“Là ý kiến của mẹ ạ!” Uyển Tình có chút xấu hổ.


Từ Khả Vi nói: “Rõ ràng là con nghĩ ra, con chỉ hỏi mẹ có thích hợp hay không thôi.”


Uyển Tình có chút túng quẫn, ôm lấy cánh tay bà làm nũng.


Đỗ Viễn Minh đem quần áo so vào người, thuận miệng hỏi chuyện học tập của cô thế nào. Nói chuyện một hồi, Từ KHả Vi liền mang bánh ngọt tới. Uyển Tình nhân cơ hội này tuyên bố, bánh ngọt này là mẹ cô tự làm!


Đỗ Viễn Minh liếc mắt nhìn Từ Khả Vi, tự nhiên thưởng thức một miếng lớn. Từ Khả Vi sợ ông ăn nhiều quá, dạ dày lại không thoải mái, liền bảo ông ăn ít một chút.

Advertisement
';
Advertisement