Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

Uyển Tình đáp lại hai tiếng, nghi ngờ hỏi: “Sao mẹ lại đi cùng dì Quản tới?”

“Hôm trước dì Quản bảo đến đó xem, lúc ấy bà ấy đang gọi điện cho Quản Hạo Nhiên, đột nhiên xảy ra tai nạn xe cô, mọi người sợ hãi! Mẹ thấy bà ấy gấp đến độ hoang mang lo sợ, rõ ràng nên đưa bà ấy qua!”

“Uhm.”

“Hiện tại Hạo Nhiên ở nơi nào, vừa mới đột nhiên nhớ tới là sinh nhật con, dì Quản mới bảo con qua, chúc mừng sinh nhật cho con!”

“Được.” Uyển Tình chau mặt ủ rũ trả lời, cô thực sự không muốn gặp Quản Hạo Nhiên, nếu như bị Mục Thiên Dương biết được, lại không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô không thể không gặp mẹ mình.

Từ Khả Vi nói địa chỉ của Quản Hạo Nhiên, Uyển Tình nghe thấy quen tai, cẩn thận suy nghĩ, là cùng một khu với nhà A Thành.

Cô cảm thấy càng nguy hiểm, nếu vận khí không tốt đụng phải A Thành... oh my god, hư hỏng, vạn lần không cần như thế!

Uyển Tình đi đến nơi, còn may là không đụng phải A Thành. Quản hạo Nhiên và anh ta không ở cùng một tòa, hai người thuê hai căn hộ khác khu. A Thành thuê nhà đơn, Quản Hạo Nhiên cùng bạn học công tác ở Mục thị thuê phòng đôi,...


Uyển Tình yên tâm, nếu như vậy mà còn đụng phải, thật sự là muốn vong cô.

Đi vào phòng khách, thấy một chiếc bánh ngọt trên bàn, đồng thời ngủi được mùi rau, chắc là đang nấu gì đó.

“Thọ tinh đến đây!” Quản Vận Phương cười nói.

Uyển Tình có chút xấu hổ, thấy bà tuy cười, nhưng giữa trán không giấu được mệt mỏi, cũng không đẹp như trước kia, chắc là lo lắng cho Quản Hạo Nhiên. Uyển Tình tự nhiên không thể không bày tỏ quan tâm, liền hỏi: “Anh Quản thế nào rồi?”

“Còn đang ở trong bệnh viện, chân không thể đi lại, phải một thời gian nữa mới xuất viện.”

Uyển Tình gật đầu, có phần không biết nói gì.

Quản Vận Phương hỏi: “Con ăn cơm chưa?”

“Nếm qua rồi. 5 giờ chúng con tan học, trực tiếp liền đi ăn cơm rồi.”

“Ăn sớm như thế, hiện tại đã là bảy giờ, chắc là nhanh đói lắm? Dì đang hầm gà trong bếp, lấy một chén cho con uống nhé!”

“Chị cho nó làm gì?” Từ KHả Vi nói: “Hạo Nhiên còn chưa ăn cơm, đều là vì chờ nó mà trì hoãn, vẫn là đưa cơm cho Hạo Nhiên trước rồi hãy nói!”

“Chị đi xới cơm cho nó!” Quản Vận Phương lập tức đứng dậy đi đến phòng bếp.

Từ Khả Vi quay đầu nhìn Uyển Tình: “Chúng ta cùng đi xem Hạo Nhiên đi? Một lúc rồi trở về cắt bánh ngọt cho con!”

Uyển Tình gật đầu, hỏi lại: “Anh Quản hiện giờ có thể ăn bánh ngọt sao? Nếu không chúng ta mang bánh ngọt đến bệnh viện luôn, để anh ấy ăn cùng?”

Từ Khả Vi nghĩ một chút: “Hỏi dì Quản đi?”

Quản Vận Phương do dự một chút rồi đồng ý. Con trai xảy ra tai nạn xe cộ, bà đang có một loại cảm giác xấu, vậy thì mượn Uyển Tình đến thay đổi không khí đi.

Bệnh viện cách bên này không xa, ba người ngồi xa, chừng mười phút đồng hồ liền đến.

Uyển Tình ngửi được mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, nhớ tới mấy năm trước chăm sóc Từ Khả Vi ở trong viện, lạnh đến rợn cả người, giống như ngày này lại đến đây. Cô vội nắm chặt tay Từ Khả Vi, hỏi: “Con làm sao thế?”

Uyển Tình thấy bà yên lành đứng trước mặt mình, sắc mặt khỏe mạnh hồng nhuận, tâm tình dần dần bình tĩnh lại: “Gần đây sức khỏe của mẹ thế nào? Có thường xuyên kiểm tra không?”

Từ Khả Vi sửng sốt, sáng tỏ tâm sự của cô, vỗ về đầu cô: “Thật sự rất tốt, yên tâm đi.”

Đi vào phòng bệnh, thấy Quản Hạo nhiên ở trên giường, cùng một người thanh niên tầm trạc tuổi ngồi bên cạnh, hai người đang nói chuyện phiếm.

Ba người đi qua, người thanh niên đứng lên, Quản Hạo Nhiên cũng quay đầu, nhìn thấy Uyển Tình, không nhịn được hếch thân thể: “Uyển Tình? Sao mẹ lại tới đây?”

“Đến xem con.” Quản Vận Phương trả lời, đặt hộp cơm ở trên ngăn tủ bên giường: “Đói rồi hả? Hôm nay là sinh nhật của Uyển Tình, nghĩ muốn chúc mừng nó, cho nên chờ nó đến.”

Quản Hạo Nhiên vội vàng nhìn UYển Tình: “Sinh nhật em? Sinh nhật vui vẻ, thêm tuổi mới rồi?”

Uyển Tình há miệng thở dốc, cảm thấy tuổi tác của mình nhanh kỳ quái, cắn môi không trả lời.

Người đàn ông ở đối diện cười nói: “Tuổi của con gái không thể hoir1”

Uyển Tình không hờn giận ướt mắt nhìn anh ta.

Quản Hạo Nhiên hỏi: “Mọi người vẫn không biết nhau mà?” Lập tức giới thiệu

Người đàn ông này là người cùng phòng và cộng sự của anh, Uyển Tình lễ phép gọi một tiếng tiền bối, tiền bối thấy quan hệ của bọn họ không phải ít, không tiện ở lại quấy rầy, đành từ biệt rời đi.

Quản Vận Phương nói: “Uyển Tình muốn mời các con ăn bánh ngọt, ở lại đi.”

Tiền bối đành ở lại.

Sau đó Quản Vận Phương kêu Quản Hạo Nhiên ăn cơm, anh ta cảm thấy một mình mình ăn, mọi người vây quanh, có phần không được tự nhiên, nhưng lại không có cách nào. Quản Vận Phương nhớ người bạn này của anh, sau khi tan tầm liền tới đây chăm sóc anh, nên chắc cũng chưa ăn cơm, cho nên đã mang theo một phần. Sau khi tan tầm anh ta có ăn bánh mỳ lót dạ, hiện tại đã đói bụng, cũng không từ chối, liền ăn cùng Quản Hạo Nhiên. Anh có người làm bạn, không cần xấu hổ nữa.

Uyển Tình thấy chân anh băng bó, còn có băng gạc vẫn còn vết máu và thuốc, trong lòng cô run lên, có chút sợ hãi quay mắt đi.

Người đàn ông ăn cơm rất nhanh, Quản Vận Phương và mẹ cô còn chưa nói được mấy câu, Quản Hạo Nhiên và bạn học của anh ta đã ăn xong rồi.

Quản Vận Phương thu dọn, mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm, hàn huyên một hồi, bác sĩ tới kiểm tra, đồng thời Uyển Tình nhận được điện thoại của Thiên Tuyết. cô và Từ Khả Vi nói một tiếng, rồi ra hành lang nhận điện thoại.

Thiên Tuyết hỏi: “Cậu đang ở đâu thế? Mình không tìm thấy cậu?”

“Ách... mình không đi học.” Uyển Tình nói: “Mẹ mình đến, mình ở với mẹ.”

“A?” Thiên Tuyết sửng sốt, dì đến đây? Anh trai cô đã tỉ mỉ chuẩn bị toàn bộ không phải là bị ngâm nước nóng rồi sao? “Dì bà ấy... làm sao có thể qua... Vội tới mừng sinh nhật cậu sao?”

Uyển Tình nhìn thoáng qua phòng bệnh, không dám nói đến Quản Hạo Nhiên, trả lời ừ.

“Sao cậu không nói cho mình biết?” Thiên Tuyết hỏi: “Mình cũng muốn chúc mừng sinh nhật caauj1”

“Mình cũng vừa nhận được điện thoại của mẹ, chưa kịp nói cho cậu.”

“Khi nào thì cậu về? Đêm nay có trở về phòng ngủ không?”

“Có.”


“Vậy cậu về sớm một chút, phòng ngủ đóng cửa thì không tốt đâu!” Thiên Tuyết cảm giác như bị hỏng đầu óc, vậy phải làm sao bây giờ? Vẫn là nên nói trước cho anh trai cô đi! Cúp điện thoại, cô muốn gọi cho anh, lại không biết nói thế nào, nên cô liền đi đến Y Toa Bối Lạp.


Uyển Tình trở lại phòng bệnh, sau khi gặp bác sĩ, mượn dao cắt bánh ngọt.


Bên trong có hai ngọn nến, một số 2, một số 0, người tiền bối kia nói: “Hóa ra là 20 tuổi.”


Uyển Tình không nghĩ đến nến, nghĩ muốn cắt bánh ngọt luôn, Từ Khả Vi cũng nói như thế. Nhưng Quản Hạo Nhiên và Quản Vận Phương không đồng ý, sau cùng vẫn là cắm nến, còn gọi cô ước nguyện.

Advertisement
';
Advertisement