Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

“Em” Uyển Tình nhắc được một chữ, nghẹn không nói được nên lời.

Quản Hạo Nhiên thấy vẻ mặt cô không đúng, vội la lên: “Em làm sao thế?”

“Em có bạn trai rồi!” Uyển Tình kêu to, hai mắt phẫn hận đảo qua bọn đàn ông này: “Em chỉ tới thăm bệnh mà thôi...”

Hoa quả trên tay Quản Vận Phương lăn xuống đất, vội hỏi: “Sao lại thế này?”

Uyển Tình bụm mặt chạy, chỉ nghe thấy tiếng hu hu khóc.

Quản Vận Phương quay đầu nhìn thanh niên trong phòng, bọn họ biết mình đã gây họa, xấu hổ không dám ở lại, nhao nhao rời đi, sau cùng chỉ có đầy sỏ gây nên chính là bạn cùng phòng. Bạn cùng phòng hối hận không ngừng: “Thực xin lỗi... Mình không nghĩ đến...”

“Không sao...” Quản Hạo Nhiên nói.


Bạn cùng phòng vò tóc, thấy Quản Vận Phương ngồi xổm ở cửa nhặt hoa quả, Quản Vận Phương nhân cơ hội kêu anh ra bên ngoài hỏi rõ chuyện.

Bạn cùng phòng nói xong, vội la lên: “Dì, cháu không cố ý đâu, cháu thấy bọn họ... Ai, Hạo Nhiên sẽ không trách cháu chứ, cháu nên làm gì bây giờ?”

“Không sao!” Quản Vận Phương an ủi: “Cháu đừng để trong lòng, dì sẽ nói với nó.”

“Vậy thì cám ơn dì rồi.”

Quản Vận Phương thở dài, đi vào trong phòng tìm Quản Hạo Nhiên.

Quản Hạo Nhiên nhìn chằm chằm máy tính, tay cầm chuột đến nóng bỏng.

Quản Vận Phương biết anh đang chơi trò chơi, ngồi xuống nghế: “Chắc không vì vậy mà tinh thần sa sút chứ?”

Quản Hạo Nhiên liếc bà một cái, khẽ thở dài, cũng không biết nên làm gì.

Quản Vận Phương nói: “Nếu Uyển Tình đã có bạn trai, con cũng đừng ôm ấp ảo tưởng, thu dọn lại tâm tình, nghiêm túc chăm chỉ tìm con dâu cho mẹ đi!”

“Mẹ...” Quản Hạo Nhiên bất mãn: “Mẹ vừa mới bảo con theo đuổi cô ấy!”

“Mẹ nghĩ là nó còn độc thân, đương nhiên bảo con theo đuổi nó! Nhưng người ta đã có bạn trai, con không thể chen vào đi! Cho tới bây gườ bọn con còn chưa có gì bắt đầu, đừng nói cho mẹ là con đã yêu nó đến chết đi sống lại rồi! Những tâm tình của thanh niên, biết cái gì là tình yêu? Yêu cũng chưa yêu qua, còn làm ra vẻ tình thâm ý trọng, cô đơn thảm thiết, kia không phải con trai của Quản Vận Phương mẹ!”

Trên mặt Quản Hạo Nhiên ngượng ngùng, tâm tình xấu cũng không dám có, gặp được mẹ như vậy, tới cùng là bất hạnh hay là hạnh phúc, anh có lệ rơi kích thích.

-

Khu Lan Đình.

Trong phòng mới toanh, mặt đất cùng một màu trắng với tường, không hề có sắc thái hay trang trí gì, bốn phía cũng không có đồ dùng gì cả. Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành đứng ở trước cửa sổ trống không, Mục Thiên Thành phiền não nói: “Mấy tháng nay em cứ cảm thấy như quên chuyện gì, hóa ra là chuyện nhà cửa! Em cũng cảm thấy nên mua một căn nhà nhỏ trong khu này, anh nói về sau em ở lại thành phố A, còn mua nhà ở đây làm gì?”

“Ai biết em phát điên cái gì?” Nhà này ở tầng 19, Mục Thiên Dương nhìn xa, nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, khá vừa lòng.

“Rõ ràng là anh bảo em mua!” Mục Thiên Thành nhảy dựng lên: “Em mặc kệ, anh mua cho em đi! Em không thiệt chỗ tiền này đâu!”

“Một chút tiền nhỏ, coi như đầu tư, có gì thiệt thòi với không thiệt thòi?” Mục Thiên Dương lườm anh một cái: “Cũng đâu phải cậu không có tiền, không cần tính toán chi li giống như tiểu tức phụ?”

“Tiểu....” Mục Thiên Thành cứng lại, thẹn quá hóa giận: “Anh mới là tiểu tức phụ!” Năm nay anh đã mua ba chiếc xe, một chiếc bị tàn tật, lại lên hội quán leo núi, tiền bạc đã tiêu nhiều lắm rồi. Hiện tại hội quán leo núi là lỗ vốn, anh không được xu nào! Nếu không thì Văn Sâm phát hiện anh đã tiêu hết tiền, sao lại không khinh bỉ anh.

“Anh!” Thiên Tuyết xem xong từng gian phòng, chạy tới: “Không tồi, chừng nào thì anh mua, cũng chưa thấy nói gì!”

Mục Thiên Dương cười: “Chuẩn bị chi phí kết hôn cùng Uyển Tình, còn nói gì nữa?”

Thiên Tuyết cả kinh: “Kết hôn? Anh cầu hôn rồi à?”

“Anh quá nhanh rồi đó!” Mục Thiên Thành vừa hâm mộ vừa ghen ghét, nhưng vẫn cực kỳ cao hứng, giống như người kết hôn không phải Mục Thiên Dương mà là anh. Ai, đời này anh không có cách nào kết hôn, chỉ có thể nhìn người khác kết hôn cho đã nghiền thôi.

“Còn chưa.” Mục Thiên Dương thở dài: “Trang hoàng nhà cửa rồi nói tiếp.”

Nhưng Thiên Tuyết đã cực kỳ hưng phấn: “Vậy anh nhớ không thể thiếu hoa hồng và nhẫn kim cương nhé! Vẫn còn phải quỳ xuống, nói dễ nghe, những thứ này phụ nữ đều thích! Đương nhiê, Uyển Tình cũng không nhất định phải thế, anh không cần quá khoa trương, nhưng phụ nữ ai không thích lãng mạn chứ! Anh không cần điều động binh lực là được, đừng có ở trên đường cái hay cầu hôn trong phòng ăn, Uyển Tình không thích điều đó, không được tự nhiên. Anh cầu hôn lén lút thôi, lúc chỉ có hai người, tự nhiên ngọt ngào, cho dù bị từ chối, cũng không mất mặt!”

Mục Thiên Thành kếu lên: “Anh ấy còn chưa làm gì, em đã rủa anh ấy bị từ chối.”

“Em nào có? Anh cắt câu lấy nghĩa.” Thiên Tuyết giận dữ, đá vào cẳng chân của anh.

“Đừng náo.” Mục Thiên Dương nói: “Xem xong nhà cửa, chúng ta đi về trước đi!”

Trở lại Y Toa Bối Lạp, Mục Thiên Dương ngồi trên ghế sofa, nói với Thiên Tuyết ở bên cạnh: “Anh nghĩ muốn giao chuyện trang trí nhà cửa cho Uyển Tình, nhưng lại không muốn để cô ấy biết đó là nhà anh, em có cách nào không?”

Thiên Tuyết cả kinh nói: “EM có thể có cách gì? Lại nói anh sao lại có ý như thế? Sau này bọn anh ở đó, hiện tại anh không nói cho cô ấy, cùng chuyển vào, sao cô ấy lại không biết?”

Mục Thiên Dương dừng lại, không được tự nhiên giải thích: “ANH... muốn cho cô ấy một bất ngờ, nhưng lại sợ cô ấy không thích người khác thiết kế... khụ, trước tiên anh cứ đưa chìa khóa cho em, hôm nào đưa cô ấy đến xem, sau đó hỏi ý kiến của cô ấy.”

Thiên Tuyết sửng sốt, gật đầu: “Được.”

Mục Thiên Thành đi tới gần: “Thiên Tuyết, anh cũng có nhà nhỏ, năm trước bị anh em lừa mua, cũng là ở Lan Đình, anh còn chưa xem qua, mới tinh mới tinh...”

“Anh muốn nói gì?” Thiên Tuyết cảnh giác nhìn anh, vẻ mặt của anh khiến người ta nhớ tới hồ lý.

“Anh cũng không ở bên này, về sau cũng không cần, liền cho em đi!”

“Được ạ!”

“Anh bán cho em!”

“Em không cần.”

“Em... em sao có thể như vậy? Anh em rõ ràng, anh tặng cho em em liền muốn?”

“Vô nghiã!”


Mục Thiên Thành cứng lại, một lát sau tận tình khuyên bảo mà nói: “Tuyết Nhi, chúng ta đều là đứa trẻ ngoan, không nên chiếm tiện nghi của người khác...”


“Anh cũng không phải người khác.” Thiên Tuyết nói: “Anh là người nhà của em...”


“Nhưng là... anh em... Em nhẫn tâm chiếm tiện nghi của anh sao?”


“Em cũng không mua nổi!”

Advertisement
';
Advertisement