Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

Từ Khả Vi cả kinh, cho dù không so đo chuyện anh gọi thẳng tên Uyển Tình (ngày đó bà ăn cơm đã thấy chuyện anh nhắc thẳng tên Uyển Tình có gì đó lạ, tuy nghĩ lại không kêu tên thì gọi là gì chứ, nhưng nghe ra thấy có chút thân mật, không thích hợp), vội vàng nói: “Nó còn không biết! Không có chuyện gì lớn, không cần nói cho nó, miễn để nó lo lắng....”

“A....”

Từ Khả Vi nghe anh tùy ý, sợ anh vô ý có ý nói cho Uyển Tình, cực kỳ trịnh trọng thỉnh cầu: “Làm phiền Đỗ tổng giữ bí mật giúp tôi, ngàn lần không cần nói cho cô ấy biết.”


“Đó là đương nhiên, tôi cũng không muốn để con bé lo lắng.”

“...” Đỗ tổng! Tiểu học ông không học ngữ văn giỏi sao? Cái này nói lại có nghĩa khác!

Từ Khả Vi ở bệnh viện ba ngày, mỗi ngày Mục Thiên Dương đều chạy tới an ủi, đuổi cũng không đi.

Từ Khả Vi lén hỏi Đỗ Viễn Minh: “Có phải anh ta có chuyện gì muốn cầu xin anh hay khoong?” Chính là bà không có chút ảnh hưởng gì, xum xoe với bà, cũng chỉ là có chuyện cầu cạnh Đỗ Viễn Minh.

“Gần đây có mấy dự án hợp tác.” Đỗ Viễn Minh nói xong, trong lòng ông không nhịn được nhíu mày, mặc dù có hợp tác, nhưng cho dù cái gì cũng là hai bên cùng có lợi, vui vô cùng, hiện nay Đỗ Thị cũng không có dự án nào cực kỳ hấp dẫn Mục Thiên Dương.

“Anh nên ứng phó thế nào với anh ta?”

“Anh đã quyết định hợp tác với cậu ta, tới nay đều không ảnh hưởng gì.”

Từ Khả Vi gật đầu, nếu là đối tượng hợp tác, tự nhiên không thể đắc tội. Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương trở lại, thái độ của bà tốt hơn rất nhiều, anh muốn nói chuyện gì, bà liền nói chuyện cùng anh, hơn nữa cũng không đuổi người.

Mục Thiên Dương thấy bà như vậy, còn tưởng rằng là công phu không phụ người, rốt cuộc cũng bị dáng vẻ tiều tụy của mình đả động đến.

“Ngày hôm qua nói chuyện điện thoại với Thiên Tuyết, có hỏi qua chuyện của Uyển Tình. Gần đây, cô ấy bị sốt, nghe nói thường đến nơi mẹ nuôi.” Mục Thiên Dương nói xong, trong lòng nôn ra máu: Lão tử vẫn đang để ý tên Quản Hạo Nhiên kia!

Anh đột nhiên nhớ tới, Quản Hạo Nhiên có khi là em cùng cha khác mẹ của anh, vẫn không thể đuổi cùng giết tận rồi. Mà còn có liên hệ thân thiết với Từ Khả Vi, vừa hạ thủ với cậu ta, giống như có phần bằng mặt không bằng lòng. Thôi, trước cứ để cậu ta dưỡng thương cho tốt, chờ vết thương của cậu ta tốt lên, cậu ta phải trở về Mục thị, không trở về thì nhân lời mời của công ty nào cũng được. Để ý đến cậu ta làm gì, nên để cho cậu ta chịu thử thách một chút mới đúng!

Từ Khả Vi nghe được tin tức của Uyển Tình, tuy là cực kỳ không rõ ràng, nhưng Mục Thiên Dương không quen con bé, mà còn nhắc đến mẹ nuôi, bà đương nhiên tin tưởng là anh gọi điện thoại thật, cũng tin tưởng UYển Tình đang sống tốt, nên an tâm.

Mục Thiên Dương dịu dàng hỏi: “Bác gái nuôi nấng Uyển Tình mấy năm nay, cực kỳ vất vả đi?”

“Không tồi, Uyển Tình hiểu chuyện, cũng không phải cực kỳ vất vả.” Từ Khả Vi nghĩ đến chuyện nghiệt duyên với Đinh Chí, không có hận thì không đúng. Mà Uyể Tình tuổi còn nhỏ đã bị ép đuổi đi, người khác là ánh mặt trời hoa quyas, cô lại muốn quan tâm những chuyện người thường không thể quan tâm... thật sự là cực kỳ khiến người khác thương tiếc. Bà nói: “Uyển Tình mới vất vả, bác thường cảm thấy có lỗi với nó... mấy năm nay, nhất định không được vui vẻ nhiều.”

Mục Thiên Dương sửng sốt, tâm can cũng có chút đau đón. Cô vốn là không vui vẻ, lúc trước anh tác oai tác quái, không còn nghi ngờ gì nữa mà chính là xát muối vào miệng vết thương của cô. Anh trôn chán trong lòng bàn tay, hung hăng nhéo đầu mình, ngẩng đầu nói: “Sẽ luôn luôn khiến cô vui vẻ.” Về sau, khiến anh chăm sóc cô thật tốt, cho cô vui vẻ.

Đột nhiên Từ Khả Vi nhớ tới anh đã đính hôn với Đinh Thải Nghiê, lập tức cảm thấy mối quan hệ thật phức tạp, sửng sờ gật đầu một cái, lại đem lời này để vào trong lòng. Bà đột nhiên lo lắng, mấy ngày nay anh đến đây ân cần như vậy, có thể là muốn trả thù hay không? Người của Đinh gia đã chạy mất, anh chỉ có thể trả thù bà và Uyển Tình rồi.

Bà thăm dò hỏi: “Mục tổng, vì sao ngày nào cậu cũng chạy đến đây? Tôi nhớ rõ lúc trước cháu đính hôn với Đinh Thải Nghiên, bác cho rằng... chắc là cháu không muốn gặp bác và Uyển Tình.”

“Bác và những người đó liên quan gì đến nhau?” Mục Thiên Dương nói: “Lần đầu tiên khi Uyển Tình đến nhà cháu, cả nhà cháu đã có ấn tượng rất tốt về cô ấy, khi đó, cháu và Thải Nghiên không hề đính hôn, cũng không biết cô ấy là em của Thải Nghiên. Cô ấy và Thải Nghiên khác nhau. Cháu lớn thế này rồi, tự nhiên biết được ai tốt ai xấu, cũng sẽ không đem hận thù của mình trút lên người khác.”


Từ Khả Vi nghe anh nói thế, mà còn nói với thái độ nghiêm túc, dường như không phải do người không tin, cũng chầm chậm yên tâm rồi.


Mục Thiên Dương trước khi đi còn nói: “Bác yên tâm, Uyển Tình và Thiên Tuyết là bạn tốt, cháu sẽ chăm sóc cô ấy giống như chăm sóc Thiên Tuyết.”


Từ Khả Vi sửng sổ, vốn nghĩ là anh khách sáo, nhưng nghe anh nói trịnh trọng như thế, ánh mắt ngập tràn thành ý... không tự chủ được tin rồi... nếu Mục gia đồng ý với Uyển Tình, cho dù bà chết, cũng không cần quá lo lắng?


-

Advertisement
';
Advertisement