Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

“Con biết cái gì!” Đỗ Viễn Minh giận dữ.

Người đã chết, ném vài thứ đi vốn là bình thường, nhưng ông và Từ Khả Vi khác, lập tức xử lý sạch sẽ, thật giống như đuổi người khác đi, để cho Uyển Tình tự xử thì thế nào, ông sợ Uyển Tình nghĩ nhiều, không nghĩ tới co gái của mình lại tới cản trở, Đỗ Viễn Minh tức giận muốn đánh người.

Đỗ Thiến tức giận nhảy dựng lên: “Ba đưa cho mẹ cô ta cái gì, còn mẹ con thì sao? Mẹ con đã chết nhiều năm như vậy, ba để lại cho bà ấy được bao nhiêu? Hiện tại trong cái nhà này, còn có hình bóng của mẹ con sao?”

Mẹ của cô đi rồi, Đỗ Viễn Minh cũng đã thương tâm nhiều năm, hiện giờ bị cô nói như thế, chế giễu giống như ông vô tình vô nghĩa, đuôi mắt ông sáng lên như muốn nứt ra: “Con... con cút về phòng cho ba1”

Một người đã chết mười mấy năm, một người mới chết vài ngày, còn có gì đó ở đây sao, đó là vì sao? Lại nói năm trước cưới Từ Khả Vi vào cửa, tự nhiên không thể nói chuyện gì đó khiến người ta ngột ngạt...

Đỗ Viễn Minh đau lòng, người con gái ông tự mình nuôi lớn, sao lại không thể thông cảm cho ông, cả ngày chỉ khiến ông ngột ngạt...


Lúc này, càng thêm buồn bã.

Đỗ Thiến xoay người vọt vào phòng Uyển Tình, Uyn Tình và Đỗ Viễn Minh giật mình, vội vàng chạy tới, thấy cô cầm hộp châu báu trên giường, mở ra, nhìn thấy phỉ thúy lưu quang dật thải, cô tức giận đến mức toàn thân phát run: “Đây là gì? Đây là gì?”

Đỗ Viễn Minh nói: “Đó là di vật của dì con.”

Đỗ Thiến cười lạnh: “Họ Từ kia có bản lĩnh mua thứ đồ này sao>? Còn không phải là tiền của ba, đây là của Đỗ gia, dựa vào đâu mà cho cô ta?”

“Con câm miệng lại cho ba!” Đỗ Viễn Minh muốn đánh người: “Đó là mẹ kế của con!” Lại còn nói họ Từ, ông không nghĩ mình muốn thừa nhận một đứa con gái không giáo dục như thế.

“Cho tới bây giờ không muốn thừa nhận.” Đỗ Thiến nói.

Đỗ Viễn Minh mạnh mẽ tiến lên, nghĩ muốn tát cô một cái. Đột nhiên Uyển Tình xoay người chạy ra khỏi phòng, Đỗ Viễn Minh sửng sốt một phen, tạm thời buôn Đỗ Thiến ra, đuổi theo: “Tình Tình, cháu đi đâu thế>?”

Uyển Tình không để ý đến ông, một đường chạy vào nhà kho, đem mấy chiếc rương vừa mới cất đi kéo ra.

Đỗ Viễn Minh vội vàng ngăn cản: “Tình Tình cháu muốn làm gì? Mau để lại đi!”

Uyển Tình đẩy tay ông ra, kéo rương ra, đưa thùng vào phòng khách, đùng đùng mở ra, đem quần áo bên trong lôi ra, cắn răng xé từng bộ một, tiếng vải tinh xảo bị xé thành hai nửa.

“Cô nổi điên làm gì?” Đỗ Thiến chỉ vào cô: “Đó là tiền của Đỗ gia, cô muốn xé là xé sao?”

Uyển Tình ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, âm trầm hỏi lại: “Tôi thích như thế đấy, dù sao cô cũng không giữ lại, tôi xé thì làm sao?” Nói xong tiếp tục xé.

Quần áo được may rất tốt, cô cngx không phải cái gì cũng xé được. Đến sau cùng, cô hoàn toàn không còn sức lực, liền ôm lấy quần áo, ảo não nhét vào trong thùng rác.

Đỗ Viễn Minh cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy cô như thế, chấn động không nói nên lời.

Cô đương nhiên là có tính cách của mình. Lúc trước mới vừa cùng Mục Thiên Dương quen biết, vận mệnh của cô và Từ Khả Vi đều ở trong tay Mục Thiên Dương, cô đã dám tranh luận với anh, hiện tại chỉ còn mình cô, làm sao lại sợ Đỗ Thiến? Cho dù Đỗ gia có bản lĩnh, cô còn có Mục Thiên Dương, ai sợ ai còn chưa biết được.

Mặt Uyển Tình lạnh lùng, sau đó chùi nước mắt, đi lên lầu.

Đỗ Thiến cũng bị cô làm cho kinh ngạc, sửng sốt một phen, lại muốn nói chuyện, Uyển Tình vừa mới đi đến bên người cô, một tay đẩy cô ra.

Đỗ Thiến lảo đảo một cái, hô to: “Cô làm gì?”

Uyển Tình chạy vào phòng, nắm châu báu trang sức trên giường, dùng sức ném vào người cô: “Cho cô đấy, đều cho cô, của Đỗ gia gì đó, chướng mắt tôi!”

Đỗ Thiến nhìn một đống châu báu lao về phía mình, tay nghĩ là muốn bắt lây. Tất cả đều rất đáng gí, quẳng đi liền bị hủy, chỉ có Đinh Uyển Tình quê mùa mới không hiểu nên có thể ném đi. Nhưng cô không bắt được, còn bị vòng cổ đập vào đầu.

Uyển Tình cầm lấy những di vật không đáng giá tiền của Từ KHả Vi, ra khỏi phòng, thấy Đỗ Viễn Minh lên đây, cô dừng lại, mở ví tiền ra, lấy một tấm chi Phiếu Đỗ Viễn Minh cho đưa lại ông, cả chìa khóa biệt thự cũng bỏ xuống, toàn bộ ném vào trước mặt Đỗ Thiến: “Tôi cũng không cần.”

Cô xoay người đi xuống lầu, không nhìn Đỗ Viễn Minh, Đỗ Viễn Minh kéo tay cô: “Cháu làm gì thế?”

Uyển Tình tránh ông ra, khóc ròng nói: “Cảm ơn chú... mẹ đã mất rồi, cháu không hợp ở lại đây,,, cháu đi đây.” Nói xong gạt nước mắt chạy đi.

Đỗ Viễn Minh sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi cô ra khỏi cửa mới tỉnh lại, giơ tay lên tát Đỗ Thiến.

Bốp! Cùng với tiếng thét chói tai, Đỗ Thiến bị ngã, trong tay vẫn ôm phỉ thúy của cô, cô ngẩng đầu, không thể tin nhìn Đỗ Viễn Minh.

Đỗ Viễn Minh hét lớn: “Sớm biết con sẽ như vậy, lúc sinh ra con nên bóp chết con rồi! Cái gì ba cũng nghĩ cho con, nhưng con chưa từng nghĩ cho ba? Uyển Tình có gì khiến con e ngại, con không thể ở chung được sao?”

Toàn thân Đỗ Thiến run rẩy, nước mắt từng hạt rơi xuống: “Ba đã đánh con vì cô ta... còn nói sao con phải e ngại...”

Đỗ VIễn Minh cho dù đánh chết cô cũng không hối cải, nói: “Con nghĩ rằng ba không có con làm người thừa kế thì không được phải không? Con đừng nghĩ quá, ba chỉ cần cưới một người trẻ tuổi, thừa dịp hiện giờ sinh một đứa em trai cho con vẫn còn kịp! Ba Đỗ Viễn Minh còn chưa đến năm mươi tuổi, hiện giờ sinh con trai, vẫn có thể bồi dưỡng nó thành tài!”

Đỗ Thiến ngồi dưới đất, bị ông luân phiên oanh tạc, người đã trở nên u mê, ngơ ngác không nói ra lời.

Đỗ Viễn Minh dạy dỗ cô xong, lại nghĩ tới người hầu, lập tức sa thải mấy người giúp việc đã làm việc ở đây mười mấy năm. Nếu không có bà ta nói huyên thuyên sau lưng cô, cũng sẽ không bất hòa thế này.

-

Uyển Tình ôm di vật của Từ Khả Vi, khóc trở lại nàh cũ. Bảo về ở khu nhà chào hỏi cô, thấy cô đang khóc, quan tâm hỏi chuyện xã giao xảy ra chuyện gì.

Cô lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, một mình về nhà.

Trong nhà trống vắng đến đáng sợ, đồ dùng trong nhà đều phủ vải trắng, Uyển Tình ngồi im một lát, xốc vải lên, bởi vì mấy ngày trước Từ Khả Vi đã về thu dọn xong, không có bụi bẩn gì.

Uyển Tình ngớ ra giây lát, mới suy nghĩ cẩn thận là có chuyện như vậy, trong lại lại thấy khổ sở.


Cố nén bi thương thu dọn lại nhà cửa, cô nhìn thời gian, đã giữa trưa, cũng không có khẩu vị gì. Nhìn bố trí trong phòng, dường như đây mới là nhà của cô...


Đúng là... mẹ đã mất..


Uyển Tình sửng sốt, tìm một tấm ảnh mấy năm trước, khi đó mẹ còn chưa gả cho Đỗ Viễn Minh...


Uyển Tình nhìn ảnh chụp mà ngơ ngẩn cả người, đứng dậy ra cửa, đến tiệm chụp ảnh kêu người ta phóng to ra, cô muốn lấy làm di ảnh!

Advertisement
';
Advertisement