Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

Nhưng anh vẫn không yên lòng, nhìn Thiên Tuyết nói: “Các người ăn trước đi, anh bồi cô ấy một lát.”

Thiên Tuyết gật đầu, đi ra ngoài ăn cơm xong lại quay lại: “Em ăn xong rồi, em ngồi với cậu ấy đi, anh nhanh đi ăn cơm đi.”

Mục Thiên Dương chần chờ một chút, buông tay Uyển Tình ra, có điểm không muốn. Thiên Tuyết anh cọ xát, lại muốn khuyên anh, Mục Thiên Thành đi tới: “Có tin tức.”

Mục Thiên Dương sửng sốt, vội vàng đi ra ngoài, không quên nhìn Thiên Tuyết nói: “Em đừng đi đâu, ở cùng cô ấy.”

Trong lòng Thiên Tuyết lộp bộp, chẳng lẽ Uyển Tình thật sự luẩn quẩn trong lòng? Ngay cả anh hai cũng phát hiện?

Mục Thiên Dương nghe có tin tức, càng không yên tâm ăn cơm, vừa nghe bắt được người, liền đi với Mục Thiên Thành đến cục cảnh sát.


Cảnh sát bắt được người gọi điện thoại cho Uyển Tình, lúc Mục Thiên Dương đến nơi, hắn ta đã thú nhận. Trước kia hắn là chuyên trộm ô tô, sau đó đồng lõa bị bắt, hắn chạy, vày năm này, ô tô không tiêu thụ tốt, liền đổi thành trôm xe máy với xe đạp điện.

Trước đó không lâu, có người ra tiền muốn hắn trộm ô tô, sau đó lại bảo hắn chạy chiếc xe đó đến một phòng không người ở.

Đối phương là bạn của hắn, rất nhiều năm không gặp, nói là bạn bè, giao tình cũng không thâm, chỉ là trước kia từng cùng nhau làm chuyện xấu, uống qua rượu, trước mắt mở một công ty tình báo ở A thị, bình thường dốc sức theo dõi, điều tra Tiểu Tam.

Có người mời hắn đi trộm xe, bạn của hắn không làm, lại nghĩ tới hắn. Sau đó lại bảo hắn đi trộm hộ gia đình, kết quả nơi đó căn bản không có người ở, hắn gọi điện thoại vừa hỏi, bạn hắn nói: “Không có người ở là được rồi! Cậu làm loạn phòng đó lên một chút, làm thành bộ dáng bị ăn cắp là được!”

Chỉ hai lần trộm này, kết quả có được hai ngàn đồng.

Mấy hôm trước, bạn của hắn tìm hắn, còn giới thiệu hắn cho một người phụ nữ họ Lâm, nói hai lần trước chính là làm việc cho cô ta. Lâm tiểu thư rất vừa lòng, lần này còn muốn thuê hắn làm việc, bất quá muốn đích thân nói với hắn.

“Chính là cô ta bảo tôi gọi điện thoại, những lời này cũng là cô ta dạy tôi nói! Tôi căn bản không biết cái gì!”

“Lâm tiểu thư” ra tay hào phóng, điện thoại còn chưa gọi đã cho hắn một vạn, nói gọi xong lại cho hắn một vạn. Hắn vừa thấy có người đã chết, hoài nghi liên lụy án mạng, nhưng mà chỉ nói vài lời là có một vạn, cũng không quản nhiều như vậy, liều mạng!

Mục Thiên Dương vừa nghe họ Lâm, nghĩ nủa ngày cũng không nghĩ ra mình có quen người phụ nữ nào họ Lâm! Chẳng lẽ nhân viên của công ty? Vụng trộm thầm mến bản thân, sau đó biến thái…….

Cảnh sát tiếp tục hỏi người đàn ông kia: “Người phụ nữ đó như thế nào?”

“Không biết. Cô ta đội mũ và đeo kính râm, cao khoảng 1m6, có vẻ gầy……..Nhìn có vẻ là người có tiền, cảm giác là người rất trẻ, khoảng hơn hai mươi một chút…..”

Cảnh sát đoán hắn chỉ biết chừng đó, cũng không hỏi hắn, dù sao cũng đã thông báo cảnh sát ở A thị tìm bạn của hắn ở công ty tình báo kia.

Mục Thiên Thành vừa muốn mở công ty tình báo, kết quả vừa nghe việc này do công ty tình báo làm, nhất thời rất buồn bực, lập tức bỏ qua ý nghĩ này.

Cảnh sát ở A thị làm việc rất nhanh, trinh thám bên kia không nghe thấy thông tri của Đỗ Thiến và kẻ trộm xe, hoàn toàn không có ý thức được nguy cơ, cho nên đã bị bắt dễ dàng.

Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành chờ ở trong cục cảnh sát, chỉ chốc lát sau là nhận được tin tức từ bên kia, bên kia đã thẩm vấn một lần, nói vẫn là “Lâm tiểu thư” đội mũ và đeo kính râm, không biết khuôn mặt như thế nào, nhưng nhắc tới một chút: tóc của cô ta có chỗ ngắn, chỗ dài, hẳn là đội tóc giả.

Mục Thiên Dương nhìn bầu trời đã tối muộn, phỏng chừng đêm nay cũng không có tiến triển gì mới, về Y Toa Bối Lạp trước, trên đường nói với Mục Thiên Thành: “Trước không cần nói cho Uyển Tình, hiện tại cô ấy rất muốn bắt được hung thủ, kết quả như thế cô ấy khẳng định sẽ không hài lòng.”

Mục Thiên Thành: “Vậy tiếp theo làm sao bây giờ? Phụ trách án mưu sát là Vĩnh Ninh, án trộm cướp là A thị…..C thị tuy bắt được thủ phạm trộm cướp, nhưng khẳng định sẽ không điều tra án tử, hẳn là sẽ giao người cho A thị, chúng ta cần phải trở về trước mới được.”

Mục Thiên Dương nhíu nhíu mày: “Không biết nên nói với Uyển Tình như thế nào. Vạn nhất không bắt được hung thủ thật sự, cô ấy…..Ai, anh rất muốn chờ sự việc có kết quả lại nói cho cô ấy, nhưng khẳng định là cô ấy không thể chờ, nhất định sẽ hỏi.”

“Như thế. Bất quá phải đi về cũng là ngày mai, còn có cả đêm, cẩn thận suy nghĩ. Em có thể hiểu được tâm tình của chị dâu, nhưng mà hiện tại cũng không có biện pháp, hung thủ lại không có khả năng đột nhiên chạy đến tự thú, tất nhiên phải cần một chút thời gian.”

“Nhưng mà cô ấy nóng vội.” Mục Thiên Dương mệt mỏi tựa vào trên ghé, đầu óc rối loạn.

Vừa xong Y Toa Bối Lạp, liền nhận được điện thoại của Sở Duy, Sở Duy nói: “Không phát hiện có người điều tra cậu và bạn gái nhỏ của cậu.”

Mục Thiên Dương cảm thấy đầu óc càng loạn, hắn rất hi vọng có người điều tra qua, vậy có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm kẻ tình nghi hoặc là hung thủ.

Chẳng lẽ cuộc điện thoại vu oan kia chỉ là do Uyển Tình trùng hợp nhận được, cũng không phải cố ý?

“Công ty trinh thám chúng ta đã biết, xem có thể tìm ra manh mối trước cảnh sát hay không.”

Mục Thiên Dương dừng một chút, nói: “Cảm ơn.”

Đi vào phòng, Thiên Tuyết đang khuyên Uyển Tình ăn, anh vén tay áo lên: “Để anh.”

Thiên Tuyết cầm chén đưa cho anh, rời khỏi phòng. Anh ngồi vào bên giường, chuyển bị uy Uyển Tình, Uyển Tình mệt mỏi hỏi: “Bắt được người sao?”

“Uh, bắt được người gọi cuộc điện thoại kia.”

Đáy mắt Uyển Tình hiện lên một chút ánh sáng, hi vọng nhìn anh.

Anh nói: “Hắn là kẻ trộm xe, cũng tới nhà em trộm gì đó, hai việc này đều có người sai sử. Hiện tại cảnh sát căn cứ theo khẩu cung của hắn đi bắt kẻ chủ mưu!”

Uyển Tình rũ mắt xuống, trầm mặc một hổi rồi hỏi: “Khi nào thì có thể bắt được?”

“Yên tâm, sẽ rất nhanh. Em ăn gì đó trước đi, ngủ một giấc thật tốt, sáng ngày mia mới có tinh thần.”

Uyển Tình nhướng mày, khổ sở nói: “Em ăn không vô……..”


Hiện tại cái gì cô cũng không muốn làm, không muốn ăn, cũng không muốn ngủ. Cô cũng không biết bản thân muốn làm gì, giống như có rất nhiều việc cần cô làm, nhưng cô lại không muốn động, cái gì cũng không muốn làm! Cô chỉ muốn cứ mở to mắt như vậy, ngồi giống như búp bê vải, tùy ý bão táp mưa sa, dầm mưa dãi nắng, thẳng đến toàn than rỉ sắt, mốc meo……


Mục Thiên Dương đau lòng nói: “Không ăn gì sẽ rất đối bụng, dù sao em cũng phải ăn một chút đi? Em như vậy, dì sẽ rất không an lòng……”


Anh không đề cập tới Từ Khả Vy liền hoàn hảo, nhắc tới, Uyển Tình liền kích động, hét lớn với anh: “Anh không cần lấy mẹ ra áp chế tôi! Tôi biết tôi đang làm cái gì! Tôi___” cô dừng một chút, đột nhiên tù túng, đầu óc vòng vo nửa ngày không biết nói cái gì, thì thào lặp lại, “Tôi biết tôi đang làm cái gì…….Tôi biết tôi đang làm cái gì……..Tôi biết……...”


Mục Thiên Dương thấy cô như vậy, càng lo lắng thêm, nhưng lại không dám nói lung tung, sợ kích thích đến cô, đành phải buông bát, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Tốt tốt, không ăn thì không ăn, ngày mai lại ăn……”

Advertisement
';
Advertisement