Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

Kết quả cảnh sát nói cho ông: “Chúng tôi hoài nghicon gái của ông Đỗ Thiến có liên quan đến cái chết của Từ Khả Vi, mời ông phối hợp điều tra một phen.”

Đỗ Viễn Minh sửng sốt, thân thể cứng lại trong giây lát, bỗng dưng nhoáng lên một cái. Mọi người hoảng sợ, vội vàng đưa tay đỡ ông, ông chống tay xuống dưới đất, một cánh tay kia đè ngực lại, có chút thở dồn dập: “THật có lỗi... gần đây sức không tốt, tôi phải đi lấy thuốc.” Noí xong đi lên lầu.

“Ông Đỗ.”

Ông dừng bước lại, nghi ngờ quay đầu: “Sao thế?”

“Ông có thể kêu người giúp việc đi lấy.”

“Mấy hôm trước người giúp việc bị đuổi việc rồi.” Đỗ Viễn Minh thở dài, từng bước một đi lên lầu.


Một người cảnh sát theo sau: “Thật có lỗi, vì nguyên nhân quan trọng, chúng tôi phải đi cùng ông.”

Dừng một chút, suy sút gật đầu, người xem không đành lòng, đi vào thư phòng, ông kéo ngăn kéo bàn ra, từ bên trong lấy ra một lo thuốc, cũng cầm điện thoại ra.

Cảnh sát vội vàng hỏi: “Ông Đỗ, hiện giò ông không thể liên hệ với người khác!”

“Tôi gọi điện cho thư ký.” Đỗ Viễn Minh cực kỳ thản nhiên nói: “Hôm nay có một cuộc họp quan trọng, tôi sợ sau khi điều tra xong cũng không kịp, nên thông báo một tiếng.”

“Nhưng là...”

“Có vấn đề gì sao?” Đỗ Viễn Minh nghi ngờ hỏi, dừng một chút, cực kỳ kinh hoảng hỏi: “Có phải Thiến Thiến có chuyện gì không? Chẳng lẽ... hung thủ không chỉ muốn giết Từ Khả Vi, còn muốn giết nó?”

Cảnh sát bị đứng hình, trong lòng ông ta, một chút cũng không nghi ngờ con gái mình sao, ý nghĩ như thế, đối với những chứng cơ mà bọn họ nắm được có chút kỳ lạ.

Đỗ Viễn Minh thấy anh không trả lời, thuốc cũng không kịp uống, vọt đứng lên: “Nó đã xảy ra chuyện phải không? Nó làm sao thế? Có phải bị tai nạn xe cộ không? Có nghiêm trọng không?”

Cảnh sát thấy ông lo lắng, không nhịn được cảm khái, ông vốn là nguyên lão giỏi giang trên thương trường, gần đây mang tang vợ thê lương đau xót, cả người đã già nua đi rất nhiều, hiện giờ còn phải lo lắng cho con gái, lo lắng khiến vẻ mặt ông nhìn như có bệnh.

Cảnh sát có chút không đành lòng, vội nói: “kHông sao, cô ấy không có việc gì, ông cứ uống thuốc đi.”

“Được... được...” Đỗ Viễn Minh gật gật đầu, chậm rãi ngồi xuống, tay run đổ ra mấy viên thuốc. Có lẽ là vì lo lắng, động tác của ông có chút vụng về, nén lại một lúc: “Đồng chí cảnh sát, có thể làm phiền anh rót cho tôi lý nước không?”

Cảnh sát gật đầu, vẫn để tâm, sợ ông đoán được gì đó vụng trộm gọi điện thoại cho Đỗ thiến, liền không hề tự mình xuống lầu mà là gọi điện thoại cho đồng nghiệp dưới lầu mang lên.

Đỗ Viễn Minh tự vào trên bàn, cầm điện thoại lên.

Cánh sát muốn ngăn cản, nhưng bởi vì phản ứng vừa rồi của ông, lại có chút xấu hổ. Nhìn dáng vẻ của ông, không giống như sẽ mật báo, mà ông còn đoán sai phương hướng rồi?

Đỗ Viễn Minh gọi điện thoại nói: “Thư ký Chu, hôm nay tôi có vệc, có thể tới công ty muộn, hội nghị sáng sớm nay, cậu để cho phó tổng chủ trì, văn kiện đã chỉnh sửa xong thì đặt trên bàn tôi, ngày hôm qua tôi đã xem qua báo cáo, tính cả hội nghị hôm nay đều gửi trong hộp thư, cậu nhớ giao cho phó tổng trước khi họp...”

Đỗ Viễn Minh nói xong, cúp điện thoại, đồng thời mở ra máy tính. Chờ đợi máy khởi động xong, ông ngẩng đầu nói với cảnh sát: “Lại chờ một chút, tôi gửi ít tài liệu cho thư ký, lát nữa cần dùng.

Cảnh sát gật đầu.

Đỗ Viễn Minh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm màn hình, trang web vừa hiện, tay nắm chuột nhanh chóng nhấn mở hòm thư. Đưa mắt nhìn cảnh sát, ông bắt đầu soạn thư, người nhận là Đỗ Thiến, chủ đề chưa kịp viết, chỉ đánh một dấu chấm, sau đó viết xuống một câu: “Con không muốn trở về, coi như ba không có đứa con gái như con.”

Nhìn một loạt chữ kia, đột nhiên ông có chút đờ đẫn, tay phải nắm chuột không thể động đậy, ông sao lại sinh ra một đứa con gái như vậy? Tới cùng là sinh ra cô đúng là sai lầm sao, hay là dạy hư cô? Nhưng ông không làm được đại nghĩa diệt thân, dù sao đó cũng là đứa con gái duy nhất của ông, huyết mạch duy nhất...

Gửi thư đi, nhìn thấy báo thành công, ông giống như một việc rõ ràng, nghe đến ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ông tiếp tục viết thư, lần này chọn thư ký là người nhận, sau đó truyền tài liệu đi.

Mấy phút đồng hồ sau, ông mệt mỏi đi theo cảnh sát ra khỏi biệt thự.

Đến cục cánh sát, ông còn lo lắng có phải Đỗ Thiến có chuyện gì không, cảnh sát trấn an cảm xúc của ông, vô tình nói cho ông: “Chúng tôi nghi ngờ con gái ông là hung thủ!” Sau đó lấy mẫu tóc trên người ông, vừa khuyên ông gọi điện thoại cho Đỗ Thiến, gọi cô ấy về.

Cảnh sát suy xét đến không có người cha nào nguyện ý để con gái của mình bị lên án là hung thủ giết người, hướng dẫn từng bước: “Đương nhiên, hiện tại chúng tôi vẫn chỉ đang nghi ngờ. Dù sao cũng là mẹ con, sao có thể xảy ra loại chuyện này? Có thể là có người ở sau lưng thao túng toàn bộ, nghĩ muốn hãm hại cô ấy đi, vậy thì càng phải gọi cô ấy trở về, để xóa bỏ nghi ngờ của cô ấy.

Đỗ Viễn Minh ngồi ngơ ngác, cũng không biết suy nghĩ cái gì, hồi lâu mới nói: “Đúng, nhất định có người hãm hại nó, tôi muốn gọi nó trở về!” Nói cong liền mượn điện thoại trên bàn.

Cảnh sát bị làm hoảng sợ, vội nói: “Ông Đỗ, trước tiên ông không phải lo lắng, cứ tùy tiện nói với cô ấy, có thể dọa đến cô ấy!” Ông nói với cô ấy: “Cảnh sát nghi ngờ con là hung thủ, con mau trở lại chứng minh mình trong sạch”, cô ấy không chạy trốn mới lạ.

Đỗ Viễn Minh thất hồn lạc phách gật đầu, không tiếp điện thoại, nghe được âm thanh của Đỗ Thiến, cổ họng khàn khàn nói: “Thiến Thiến, là ba...”

“Ba...” Sáng sớm Đỗ Thiến mới đến, cả ngày cũng chưa ra cửa, ngồi trên sofa phát ngốc cả ngày, cô không biết trong nước thế nào, muốn tìm ai đó hỏi một chút, lại không dám, nghi ngờ đến cô rồi sao? Cô có nên chạy trốn không?”

“Con quay lại Mỹ Nhiều ngày như thế, sao không gọi điện cho ba?” Đỗ Viễn Minh hỏi: “Còn đang nổi giận với ba sao? Ba không đến sinh nhật con, là ba không đúng, ngày đó, dì con có bệnh, không đi được...”

Đỗ Thiến nghĩ thầm rằng: Ba không biết con chạy đến Bắc Kinh sao? Sao lại giống như có chuyện gì đã xảy ra, có vấn đề!

“Thiến Thiến, khi nào con có thể trở về!”

Cảnh sát nghe ông nói đến trọng điểm, sợ ông tiết lộ cái gì, vội vàng nói: “Ông Đỗ, để cho tôi nói chuyện với cô ấy.”

Đỗ Viễn Minh chần chừ đưa điện thoại cho anh.

Cảnh sát nhận được điện thoại, nói với Đỗ Thiến: “Xin chào cô Đỗ, tôi là bác sĩ của ông Đỗ, hiện giờ thân thể của ông ấy không tốt, cô có thể trở lại đây một chút không?


Đỗ Thiến sửng sốt hỏi: “Ông ấy làm sao thế?”


“Trái tim của ông ấy không tốt, cô nhanh trở lại đi.”:


Đỗ Thiến im lặng giây lát, lớn tiếng nói: “Được!” Sau đó cúp điện thoại.


Trong lòng đỗ Viễn Minh trầm xuống: “con nhất định phải nhìn thấy thư của ba...

Advertisement
';
Advertisement