Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)

Editor: Chi Misaki

Miểu Miểu học luật, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ liền tiến vào công ty làm, vì vài nguyên nhân mà tan rã không vui. Về nhà nghỉ, lại nhìn người trong lòng chết thảm. Cô trở lại thành phố A, có chút chán nản, anh trai lại bị người ta nói là đi cửa sau để tiến vào Mục thị.

Vào là vào cửa sau, nhưng năng lực cũng thuộc dạng giỏi a, người khác đều không giám coi thường cô. Mà cô còn là một thân em gái ruột của Wendte, Wendte lại là phụ tá đắc lực nhất mà tổng giám đốc tín nhiệm, ai dám gây phiền phức cho cô?

Tính cách Miểu Miểu mặc dù có chút mạnh mẽ, nhưng lại có Văn Sâm tự mình trông coi, người khác lại không dám cố ý gây khó dễ, công việc cũng được thuận nước đẩy thuyền.

Lúc bắt đầu, cô thường đi theo Văn Sâm, cùng đám người Mục Thiên Thành, Mục Thiên Dương ăn cơm. Ba anh em nhà họ Mục ở bên ngoài hò hét, trái lại rất hợp tính cô. Cô thậm chí còn thường xuyên đi qua nhà họ Mục, Mục lão gia cùng Ngô Nhã cũng rất hoan nghênh cô.

Mãi đến khi... Cô phát hiện ra Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình là một đôi. Đột nhiên cô cảm thấy được ông trời như đang trêu đùa cô.

Cô tránh nhà họ Mục một thời gian. Trong khoảng thời gian dài ấy, cô cùng Uyển Tình đều biết đối phương còn tồn tại, nhưng cũng không có gặp mặt nhau.

Thậm chí thời điểm Uyển Tình kết hôn, cô không đi. Mãi đến cuối năm ấy, Uyển Tình đi theo Mục Thiên Dương cùng tham gia cuộc họp thường niên của Mục thị, cô mới quyết định đối mặt với sự thật.

Khi đó, Uyển Tình mặc lễ phục dạ hội màu tím, cố ý tìm đến cô. Cô lúc ấy bưng ly rượu, đứng ở trên sân thượng đón gió.


“Miểu Miểu...” Uyển Tình đứng ở cửa gọi cô.

Cô quay đầu lại, tay kéo Uyển Tình đến bên cạnh, cười nói: “Tôi không sao...”

“Tôi...”

“Tôi không trách cô.” Miểu miểu nói, “Tôi không thể trách cô, cũng không có tư cách để trách cô, Từ Trọng cũng chẳng phải là người nào của tôi cả... Bất quá anh ấy cũng không tính là người nào của cô cả, cô không cần để ý đến anh ấy, cứ tiếp tục theo ông xã của cô là được. Có thể tìm được một người yêu mình... Cả đời... Đều không phải là chuyện dễ dàng...”

Uyển Tình đỡ cô: “Cô cũng tìm một người đi.” Hơn - ba mươi tuổi, cũng nên kết hôn rồi.

Miểu Miểu dừng một chút, cười nói: “Đang tìm nha.”

“Vậy là tốt rồi.” Văn Sâm hiện tại cực kỳ quan tâm tới đại sự cả đời của cô.

Về sau, hai người xem như “Hòa hảo” rồi. Nhưng nếu ở cùng một chỗ liền sẽ nghĩ tới đoạn chuyện cũ đau xót kia, cho nên cũng không thường xuyên gặp mặt.

Vừa qua năm mới khi đó, Miểu Miểu về nhà, bị người trong nhà giục đi xem mắt, cô tức giận liền chạy về thành phố A.

Văn Sâm còn vội vàng hơn cô, anh còn đang ở công ty tăng ca, trễ hai ngày nữa mới về nhà ông bà được.

Cô đi tìm chỗ ở của anh. Cô có chút không yên lòng, trước đó lại quên gọi điện thoại, tới cửa bấm chuông hồi lâu cũng không ai ra mở, lúc này mới nhớ tới anh hẳn là đang ở công ty.

Cô không muốn gọi điện thoại, tựa vào trước cửa ngẩn người. Một chốc sau liền nghe thấy tiếng cười đùa của hai người đàn ông, hơn nữa đều là giọng nói mà cô quen thuộc. Trong đó một giọng nói cô vô cùng quen thuộc, quen thuộc hơn - ba mươi năm nay, là giọng nói của anh trai cô, cái kia...

“Tạm biệt.” Văn Sâm bất đắc dĩ nói.

“Hôn một cái.” Mục Thiên Thành cười nói.

Hai người kề vai sát cánh đi tới, không nghĩ tới sẽ có người ở trước cửa, Mục Thiên Thành vẫn cứ như không áp người Văn sâm ở trên cửa vuốt ve mãnh liệt.

Miểu Miểu trừng to mắt, thở dốc vì kinh ngạc.

Mục Thiên Thành phát hiện có người, liền cả kinh, vội vàng buông Văn Sâm ra, sau đó ba người đều trừng mắt nhìn nhau.

Trên lưng Văn Sâm cùng Mục Thiên Thành mồ hôi lạnh nhỏ ròng ròng, mãi chi đến khi họ nghĩ rằng mồ hôi đã đóng băng, Văn Sâm mới nuốt nuốt nước miếng, nhặt lấy chìa khóa ở trên mặt đất, đi tới trước người Miểu Miểu: “Em... Không phải là về nhà rồi sao?”

Miểu Miểu trừng mắt lườm anh, lại quay đầu nhìn Mục Thiên Thành, gào thét: “Anh là đang làm gì??!”

Cô đã sớm phát hiện ra anh cùng chị dâu không hòa hợp, liền nghi ngờ cho rằng anh ngoại tình! Kết quả là anh ngoại tình thật! Cô cứ cho rằng anh cùng Trâu Tranh ngoại tình, lại không hề nghĩ đến kết quả anh cùng ông xã của Trâu Tranh ngoại tình! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?!

“Vào nhà rồi nói.” Văn Sâm nhỏ giọng nói, lại sợ hàng xóm sẽ nghe thấy.

Miểu Miểu tức giận đến toàn thân phát run, tránh sang bên một bước, để cho anh mở cửa.

Sau khi vào nhà, ba người ngồi xuống, Văn Sâm thành thật kể lại chuyện tình của anh cùng Mục Thiên Thành nói hết một lần. Miểu Miểu rống to: “Anh yêu đàn ông? Anh không cần phụ nữ??Vậy anh cũng không cần con cái sao? Anh tại sao lại không nghĩ tới ba mẹ. Anh như vậy, không phải là muốn ba mẹ tuyệt hậu sao?”

Văn Sâm chăm chú nhìn vào hai mắt của cô: “Còn có em mà. Em sinh con cũng là huyết mạch nhà mình.”

Miểu Miểu sửng sốt, khoảng khắc nhìn thẳng vào mắt anh, cô tựa hồ như đã hiểu rõ cái gì, đứng dậy liền rời đi.

Mục Thiên Thành lo lắng đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Làm sao bây giờ? Cô ấy hẳn sẽ không...”

“Hẳn là không.” Văn Sâm nói, “Tâm bệnh của con bé, cũng nên tìm người chữa khỏi rồi.”

Kế tiếp, Văn Sâm không thể gọi điện thọai cho Miểu Miểu. Sau đó có kết nối được, nhưng con bé cũng không nghe máy.

Mục Thiên Thành nghĩ đến Miểu miểu bây giờ rất có tiếng nói đối với Uyển Tình, hơn nữa hai người còn quen biết nhau, có lẽ Uyển Tình có thể khuyên cô ấy một phen, nên liền gọi điện thoại cho Uyển Tình nói rõ mọi chuyện.

Văn Sâm cướp lấy điện thoại, nói với Uyển Tình: “Trong lòng cô ấy khả năng vẫn còn chưa đặt xuống được Từ Trọng.”

“A?” Uyển Tình sửng sốt, không thể nào. Nhớ tới cuộc họp thường niên ngày hôm đó, Miểu miểu nói lời, tựa hồ... Là có khả năng a. Cô gọi điện thoại cho Miểu Miểu, Miểu Miểu rất nhanh liền nghe điện thoại.

Cô hỏi: “ Cô đang ở đâu?”

“Quán bar.” Thanh âm Miểu Miểu mang theo tiếng khóc nức nở, “Cô muốn tới thì một mình tới... Tôi không muốn gặp những người khác.”

“Quán bar nào?”

“Bất Dạ Thành.”

“Được.” Bất Dạ Thành cô không sợ, đó là địa bàn của cô.

Miểu Miểu một mình ngồi ngây ngốc ở trong một phòng bao, lúc Uyển Tình tìm thấy cô ấy, thì cô ấy đã uống được khoảng 8 chai rồi.

“Tôi không có say.” Cô nói, “Cô hẳn đã sớm biết anh trai tôi cùng Mục Thiên Thành... Có phải hay không?”

Uyển Tình do dự một chút gật đầu: “Thời điểm tôi học đại học liền đã biết.”

“Đã lâu như vậy...” Miểu Miểu lẩm bẩm.

“Cô...Cô không đồng ý?”

“Tôi vì sao phải đồng ý?!” Miểu Miểu nhìn cô.

Uyển Tình thở dài: “Tôi vẫn cho là với tính cách của cô, hẳn sẽ không hội phản đối Văn Sâm.”

Miểu Miểu cười khẽ một tiếng, cầm lấy tay cô, khổ sở nói: “Tôi không muốn phản đối anh ấy Tôi không muốn! Đúng là tôi không muốn kết hôn, tôi không muốn có con, nhưng nếu anh ấy không có con, chẳng phải nhà tôi sẽ tuyệt hậu sao?”

Uyển Tình ngẩn người, không nghĩ tới là vì lý do này, đành vội vàng lấy khăn lau nước mắt cho cô, hỏi: “Cô vì sao lại không muốn kết hôn?”

“Bởi vì tôi muốn gả cho người kia, nhưng người ấy đã chết rồi.”

Trong lòng Uyển Tình vô cùng chấn động, không nghĩ tới cô ấy lại yêu Từ Trọng sâu nặng đến như vậy. Uyển Tình lại nghĩ tới Từ Trọng đêm cuối kia, khổ sở khóc lên:” Cô biết không? Nếu ngày đó, Từ Trọng không chết... Anh ấy sẽ đi tìm cô thổ lộ.”

“Cô nói cái gì?!” Miểu Miểu bắt lấy tay cô.

Uyển Tình dựa vào trí nhớ nhớ lại khi đó. Cô cũng không nhớ được rõ ràng lắm, nhưng chuyện Từ Trọng chuẩn bị đi tìm cô ấy để thổ lộ thì lại nhớ thật rõ ràng.

Miểu Miểu khóc rống lên: “Cô nên nói sớm với tôi mới phải!”

“Tôi nghĩ anh ấy cũng đã mất, nói cho cô có khi cô lại không vượt qua được, tôi không muốn cô thêm khổ sở nữa.”

Miểu Miểu lắc đầu: “Đó là cô nghĩ tôi không thích anh ấy, kỳ thật tôi rất thích anh ấy... Nếu anh ấy đã từng có tính toán như vậy, hẳn cũng mong muốn tôi sống tốt.”


“Đó là đương nhiên. Tính anh ấy như thế nào, cô khẳng định là phải hiểu rõ hơn tôi, anh ấy chắc chắn hi vọng cô có thể nghĩ thông suốt.”


Miểu Miểu gật đầu, lau lệ, cười rộ lên: “Tôi không sao rồi...Tôi rồi cũng sẽ ổn thôi.”


Vì thế, cô kết hôn, sống rồi chết.....


Truyện cực hay mới:,- 2.-3.-4.

Advertisement
';
Advertisement