Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi (FULL)

Gió lớn gào thét, trên trời cuồn cuộn mây đen như mực, dày đặc như sắp sập xuống đến nơi. Tiếng sấm nổ vang ầm ầm trên tầng mây đen kịt, tia sét như những con rắn ngoằn ngoèo hung tợn, xé toạc bầu trời tối tăm.

Đùng!

Ào, ào!

Gào!

Đây là bản hòa tấu chết chóc! Giờ phút này, sức mạnh của thiên nhiên phô bày ra không giữ lại chút nào.

Trên mặt biển, xoáy nước khổng lồ như cái miệng của con quái thú muốn nuốt chửng mọi thứ. Gió dập sóng rền xâu xé chiếc trực thăng nhỏ bé bất lực.

Trong khoang điều khiển, bàn tay đang cầm cần lái của thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn bởi vì bị siết mạnh quá mà trắng bệch. Cô nhìn chằm chằm xoáy nước, tuy lòng hơi run sợ nhưng đôi môi tái nhợt vẫn không ngừng lầm bầm mắng chửi.

“Thằng khốn nạn ngứa đòn kia dám nói trực thăng được cải tiến rồi, thế cái cánh rách nát này là gì đây! Gió thổi mấy phát đã gãy rồi, làm bằng giấy hay gì! Đã biết tôi phải đến Tam giác Bermuda thám hiểm mà lại đưa cái trực thăng cùi bắp này! Lần này tôi mà sống sót trở về thì lũ oắt kia rửa sạch cổ đi, tôi đảm bảo không giết các người!”

“Á! Ông trời đáng ghét, cô đây đã sống đủ đâu!” Tiếng thét chói tai bị cuồng phong xé nát, Tần Phong Hi thầm than mạng mình xong rồi!

Trực thăng gãy cánh lao vào xoáy nước, lực hút vô cùng vô tận của nó như đang cười nhạo chiếc trực thăng không biết tự lượng sức mình. Ầm ầm! Màn mưa lớn trút xuống đè lên ‘cọng rơm cuối cùng’ của chiếc trực thăng, dưới có lực hút, trên có trọng lực, chiếc trực thăng xoay mấy vòng cuối cùng bị cuốn vào xoáy nước, quay cuồng trong nước biển xanh thẳm tối tăm một lúc, sau đó hoàn toàn biến mất.

Tam giác Bermuda bí ẩn quả nhiên… danh bất hư truyền.

“Phịch!”

Tần Phong Hi ngã xuống, lục phủ ngũ tạng như lệch vị trí, đau đến mức cô muốn chỉ lên trời mà mắng chửi.

Nhưng thói quen nhiều năm khiến cô nhận ra sự bất thường trước.

Yên tĩnh, xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ. Chẳng phải cô bị cuốn vào xoáy nước khổng lồ ở khu vực bí ẩn kia sao? Nước biển mênh mông đâu? Mưa rền gió dữ hãi hùng đâu? Thậm chí, xác trực thăng của cô đâu rồi?

Không có gì cả!

Đã xảy ra chuyện gì! Chẳng lẽ cảnh tượng sinh tử vừa rồi chỉ là nằm mơ ư? Nào có giấc mơ chân thật đến vậy!

Cô ngửi được mùi máu.

Mùi máu tươi cực nồng!

Tần Phong Hi lập tức mở choàng mắt ra, đập vào mắt cô là một lồng ngực, nhưng trên lồng ngực ấy lại dính đầy máu, những giọt máu đỏ tươi rướm ra, sau đó chảy xuống thành dòng, kế đó lại tiếp tục có máu mới rướm ra. Mà tay cô đang chống lên hai bên sườn của lồng ngực kia.

Cái quái gì thế này!

Tần Phong Hi hoảng sợ muốn lùi lại nhưng eo lại bị nắm chặt, khiến cô không thể thoát ra được. Cô lập tức nhìn lên trên, thấy đường cong cằm cứng rắn, sau đó là đôi môi mỏng mím chặt, sống mũi cao thẳng, cuối cùng đối diện với một đôi mắt.

Đôi mắt lạnh lẽo ẩn chứa vẻ tìm tòi và cả sát khí.

Tần Phong Hi chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào như vậy, giống như Diêm Vương dưới địa ngục, sát khí và lạnh lẽo như có thể đóng băng chết một người.

Nhưng mà, đây không phải điều quan trọng nhất!

“Cái đù!!!” Tần Phong Hi trợn trừng mắt như sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài! 

Đôi mắt kia màu đỏ, là màu đỏ tươi như máu! Đây là yêu quái phương nào! Hay là bị bệnh gì thế!

Cánh tay bên eo cô bỗng ghì chặt như muốn khảm cô vào lồng ngực. Tần Phong Hi cảm nhận được sức mạnh thuộc về đàn ông. Nhưng mà, mẹ kiếp, trước kia một mình cô đấu với mười gã vạm vỡ cũng có thể đứng ở thế bất bại, ai nói cho cô biết sao bây giờ lại không thể đẩy ngã một người vậy chứ!

Cô tức giận tóe lửa, căm hận nói với người kia: “Này cái đồ mắt đỏ cả người đầy máu kia! Sao còn không buông tay ra!”

Đôi con ngươi yêu dị bị cô trừng đột nhiên trào ra máu, chảy dọc theo khóe mắt, hai hàng huyết lệ cùng với máu trên mặt đua nhau chảy xuống.

Tần Phong Hi hít một hơi sâu, sắp không thở nổi nữa. Á, rốt cuộc đây là ai! Ghê chết đi được: “Anh…”

Bỗng có một bóng người nhảy vọt ra, nhìn thấy cảnh trước mắt thì lập tức tái mặt.

“Chủ nhân! Ả đàn bà đáng chết này dám chạm vào chủ nhân nhà ta, chết đi!” Người đàn ông kia gầm lên, sau đó lao tới chụp lên bả vai Tần Phong Hi với tốc độ kinh người, năm ngón tay ghim vào da thịt làm Tần Phong Hi đau đớn nhíu mày.

“Ưng, buông ra.”

Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, người đàn ông tên Ưng khựng lại: “Chủ nhân, ngài có thể nói chuyện ạ?” Ưng có vẻ vô cùng ngạc nhiên, bàn tay run lên như không thể tin nổi, lập tức buông Tần Phong Hi ra.

Phục tùng tuyệt đối.

“Đỡ ta dậy.”

Ưng lập tức nghe theo, động tác nhẹ đến nỗi như đang nâng bình hoa sứ dễ vỡ. Tần Phong Hi mở mắt ra, lúc này mới nhận ra lúc nãy cô nằm đè lên người máu này, Ưng đỡ hắn ngồi dậy, đối phương không buông tay ra mà vẫn ôm chặt cô, thế là khiến cô cũng ngồi dậy theo.

Tư thế này thật khó nói nên lời...

Người máu ngồi dưới đất, còn cô thì ngồi trên chân hắn, eo bị cánh tay như sắt thép khóa chặt, cứ như vậy bị ôm trong lòng đối phương. Thân trên của người kia không mảnh vải che thân, cả người cô ướt đẫm, đôi bánh bao thịt tròn trịa dán vào lồng ngực đầy máu không kẽ hở. Lúc này cô mới phát hiện đối phương cao lớn đến mức nào, bởi vì cô nằm trong lòng hắn trở nên quá nhỏ bé, mặt cô chỉ tới vai đối phương.

Người máu kia cử động, vòng một tay qua mông cô rồi kéo cô vào sát trong lòng. Hắn chỉ mặc một cái quần trong bằng lụa màu trắng đã bị nhiễm đỏ.

Lưu manh!

Tần Phong Hi tức sôi máu.

“Tiên sư cha nhà anh! Buông tôi ra ngay!” Tần Phong Hi nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải thấy người này đầy máu làm cô ngại bẩn thì cô đã nhe hàm răng trắng tinh ra cắn đứt cổ họng hắn rồi! Ban đầu cô hãi hết cả hồn, nhưng chẳng hiểu sao chỉ với hai câu nói của người máu này mà nỗi sợ hãi của cô lập tức tan thành mây khói. Yêu quái thì làm gì có chất giọng cuốn hút như vậy?

Nếu không phải yêu quái, vậy thì chính là lưu manh!

Ưng hoảng sợ.

“Chủ nhân...”

“Ưng.” Người máu cũng rất ngạc nhiên: “Ôm nàng đi, ta không đau nữa rồi.”

Ánh trăng trong trẻo sáng ngời thật đẹp.

Ba người trong núi hoang chìm vào im lặng.

Tần Phong Hi ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn người đang khóc ra máu, cố gắng tiêu hóa lời hắn nói.

Ưng quỳ một chân bên cạnh, hai mắt trợn trừng như mắt trâu, nhìn cô với ánh mắt cứ như đang gặp ma, cũng đang tiêu hóa lời chủ nhân mình nói.

Người máu cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, ở góc độ này nhìn xuống, bên dưới cổ của bộ quần áo kỳ lạ màu trắng là đôi gò trắng như tuyết đang phập phồng... Còn có cái rãnh thật sâu. Máu nhiễm đỏ một bên, sau đó theo độ dốc chui vào rãnh sâu kia.

Đó là máu của hắn.

Có tiếng xé gió rất khẽ vang lên, kế tiếp vài bóng người bay đến.

“Chủ nhân!”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ưng Vệ, sao ngươi lại để người khác chạm vào chủ nhân?”

Mấy người kia lạnh lùng quở trách, sau đó định bước tới bắt Tần Phong Hi, Ưng giật thót ngăn cản bọn họ lại, quát: “Nàng có thể giảm đau cho chủ nhân!”

Mọi người đứng khựng lại như bị điểm huyệt.

Tần Phong Hi nghe đến đây thì cũng tiêu hóa được một ít, người máu này mắc bệnh lạ gì đó, bị chảy máu, mắt cũng chảy máu, không những vậy còn rất đau? Sau đó kiểu quái gì mà ôm cô lại có thể giảm đau? Cô thành thuốc giảm đau khi nào thế? Cô sống hai mươi năm mà không biết mình có chức năng giảm đau luôn đấy!

Cô đang định tức giận mắng lời này vô căn cứ thì đột nhiên phát hiện chuyện khác làm mình kinh hoàng. Ngoài người máu này ra thì mấy người đàn ông bên cạnh đều mặc đồ cổ trang!

Trang phục cổ trang, vấn tóc, tay áo và đai lưng thêu hoa văn thú cổ, mang ủng, mà ly kỳ nhất là bên hông còn đeo kiếm!

Advertisement
';
Advertisement