Đồ ngốc này, chỉ là một con rắn thôi mà, nàng tưởng hắn sợ sao?
Chỉ một con rắn như vậy mà ép thị nữ của hắn phải chết, coi chủ nhân như hắn chỉ để làm cảnh đấy à?
Rõ ràng hắn đã ra lệnh cho nàng nắm chặt rồi, vậy mà nàng lại dám không nghe, chán sống rồi.
Lệ Tử Mặc rất tức giận.
Cảm giác rơi vọt xuống không trọng lượng không hề dễ chịu chút nào, huống hồ còn biết mình đang rơi xuống vực sâu vạn trượng, sẽ rơi đến mức bẹo hình bẹo dạng. Nhưng được một người đàn ông như vậy ôm chặt, lần đầu tiên trong đời, thâm tâm Tần Phong Hi lại sinh ra một loại cảm giác an toàn.
Nàng không khỏi chế giễu bản thân, rõ ràng sắp chết đến nơi rồi mà còn an toàn cái nỗi gì.
Đột nhiên, nàng nhận ra toàn thân Lệ Tử Mặc căng cứng, không ngờ ngắn lại ôm nàng xoay một cái trong không trung, hắn ở dưới, nàng nằm trong lòng hắn.
“Ầm!”
Hai người rơi phịch xuống đất.
Tần Phong Hi bị ngã đến mức mắt hoa cả lên, mũi còn đập vào ngực hắn. Nàng lắc lắc đầu, đột nhiên tỉnh táo lại, nhận ra có gì đó sai sai. Vực sâu vạn trượng thì không thể cứ thế mà rơi xuống được! Vực sâu vạn trượng mà rơi xuống dưới thật thì nàng đã vỡ tung não từ lâu rồi, sao có thể chỉ hoa mắt thế này được?
Ủa? Ủa? Họ thoát chết rồi! Trời ơi, rơi xuống như vậy, thế mà vẫn có thể thoát chết sao? Họ không sao?
Tần Phong Hi lập tức mừng rơn, trong mắt lóe lên ánh sáng rạng rỡ, mặt mày hớn hở định hét lên mấy tiếng để bày tỏ niềm vui thoát chết này của mình.
“Cút lên cho ta.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, nàng cúi đầu đối diện với đôi mắt đen láy của Lệ Tử Mặc, thế là lập tức bò dậy khỏi ngực hắn. Vừa nãy người này lại dùng người của hắn để làm đệm thịt cho nàng luôn đấy…
Chủ nhân này thật tốt, đối xử với thị nữ không còn gì phải bàn, không còn gì phải bàn hết.
Nàng đưa tay ra, giọng nói pha chút nịnh nọt: “Chủ nhân, để ta kéo ngài lên.”
Người nào đó không thèm để ý đến cái ‘giò heo’ của nàng, hắn nhảy dựng lên, sau đấy đột nhiên ánh mắt hắn thay đổi, hung dữ nhìn chằm chằm nàng, năm ngón tay như thép lập tức bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng rồi dùng sức.
“Muốn chết đến vậy, có muốn bổn đế quân thành toàn cho ngươi không?”
Tần Phong Hi bị hắn bóp đến mức không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, sắp ngạt thở đến nơi.
Đôi mắt lạnh băng của hắn là bóng tối vô tận, ở sâu bên trong chứa đầy sự tức giận tràn trề, gần như muốn nhấn chìm nàng. Nhưng rốt cuộc hắn đang tức giận điều gì? Nàng thức thời không liên lụy đến hắn, buông tay để hắn đi giết rắn, chẳng phải hắn nên cảm ơn nghĩa khí và tinh thần hy sinh của nàng sao? Hắn nhảy xuống theo nàng không phải là do nàng ép buộc, là hắn tự phát điên đấy chứ! Chẳng lẽ nàng còn phải chịu trách nhiệm cho bệnh điên của hắn!
Nàng sắp bị bóp chết thật rồi...
Nàng rút lại lời đánh giá vừa rồi, đây đâu phải là chủ nhân đối xử tốt với thị nữ đến mức không còn gì phải bàn chứ? Rõ ràng vẫn là một cỗ máy giết người tính tình thất thường! Không thở nổi rồi... Nàng trừng mắt nhìn hắn, nếu lần này nàng chết thì nàng cầu nguyện mình biến thành ma quay lại tìm hắn báo thù!
Thấy nàng sắp chịu không nổi, Lệ Tử Mặc buông năm ngón tay ra, lạnh lùng nói: “Ngươi cứ thử có lần sau nữa xem.”
Cơ thể Tần Phong Hi mềm nhũn, ôm lấy cổ ho khan. Không cần soi gương thì nàng cũng biết cổ họng mình chắc chắn đã có mấy vết hằn tay màu tím đỏ, với lực đạo vừa rồi của hắn thì rõ ràng hắn muốn bóp chết nàng thật.
Mà trong lúc sống chết ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, nàng cũng hiểu được ý của hắn. Hắn bảo nàng nắm chặt, mà nàng lại tự ý buông tay. Đây là một người đàn ông không dung thứ cho một chút phản bội và chống đối nào, ở bên cạnh hắn thì phải lấy hắn làm trời, coi lời hắn như mạng sống. Hắn không cần ai tự tưởng mình hay rồi tự tiện đối xử tốt với hắn, mọi thứ đều phải theo ý hắn. Nếu không, thì giết.
Quá bá đạo, quá cuồng vọng.
Lệ Tử Mặc đang lạnh lùng nhìn bức tường đá, Tần Phong Hi thì nhìn bóng lưng hắn với ánh mắt phức tạp. Chọc vào bạo quân như vậy, cũng không biết đến lúc nàng muốn rời đi sẽ khó khăn đến mức nào. Nhưng nàng nhất định phải rời đi, nàng không làm thị nữ cho bất kỳ ai hết, hơn nữa Lệ Tử Mặc lại là một cỗ máy giết người vui buồn thất thường như vậy, lỡ như có ngày nào đó chọc giận hắn, nàng chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn thân.
Trong lòng nàng đã âm thầm quyết định, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra một chút nào, dù sao bây giờ vẫn chưa thể rời đi. Tần Phong Hi tạm thời đè nén tâm tư này, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi nhìn một lượt, nàng kinh ngạc phát hiện ra đây là một tảng đá treo lơ lửng kéo dài từ vách đá ra. Tảng đá rất lớn, bề mặt bằng phẳng, rộng khoảng ba mét, dài khoảng hai mét, có lẽ là do mưa từ trên vách đá xối xuống, nên đất bùn lâu ngày tích tụ thành một lớp dày, chưa từng có ai giẫm lên nên mọc một lớp cỏ xanh dày đặc. Chính vì lớp đất dày và lớp cỏ dày này nên họ mới có thể rơi xuống từ trên cao như vậy mà vẫn bình an vô sự.
Đúng là phúc lớn mạng lớn, ai mà ngờ được từ trên đó rơi xuống lại vừa khéo là một tảng đá nhô ra như vậy đỡ lấy họ?
“Chủ nhân!”
Trên đầu có tiếng gió ào ào, mặt Tần Phong Hi hơi biến sắc, lập tức lùi về phía sau đứng dựa vào tường. Hai tiếng ‘bịch bịch’ vang lên, Ưng và thị vệ lần lượt rơi xuống.
Tần Phong Hi nhìn bọn họ ngây người một lúc rồi nhảy dựng lên, không khỏi bĩu môi. Thuộc hạ của Lệ đại sát thủ đúng là trung thành thật, thế này là nhảy xuống để chôn cùng hắn sao?
“Ủa? Thế mà không sao! Không chết! Chủ nhân, tốt quá rồi!” Ưng vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ chết nên nên nhảy xuống để chôn cùng chủ nhân, thế mà giờ hắn ta vừa nhảy lên đã thấy Lệ Tử Mặc đứng bình an ở bên cạnh, thế là lập tức mừng rỡ, nhưng khi ánh mắt đảo qua Tần Phong Hi, hắn ta lại không nhịn được mà nổi giận. “Cái cô này...”
“Ngươi muốn đánh nhau à?”
Tần Phong Hi bị vẻ hung dữ của hắn ta kích thích, nhanh chóng bày ra tư thế đối chiến, nhưng khuỷu tay lại vô tình đập vào bức tường đá phía sau.
Chợt có tiếng ‘kẽo kẹt’ trầm đục vang lên, bức tường đá phía sau đột nhiên mở ra, lộ ra một cửa hang tối đen, có gió mát thổi ra từ bên trong.
Lệ Tử Mặc vẫn luôn quan sát bức tường đá, thấy vậy hắn bèn liếc mắt nhìn qua vị trí khuỷu tay nàng vừa đập vào, trong mắt cũng không nhịn được mà thoáng hiện chút kinh ngạc.
Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy bức tường đá này có gì đó không ổn rồi, nhưng tìm mãi không thấy dấu vết, thế mà nàng chỉ vô tình đập khuỷu tay vào là mở ra được ngay. Là do người phụ nữ này may mắn sao?
Mà Ưng vốn đang định đánh Tần Phong Hi một trận thật cũng bị cửa hang đột nhiên xuất hiện thu hút, hắn ta nhanh chóng đi tới: “Chủ nhân, thuộc hạ vào xem trước!”
Trong vách đá vực sâu này mà lại có một hang động cơ quan như vậy, tất nhiên phải cẩn thận là trên hết. Nhưng bây giờ họ không thể lên, không thể xuống, chỉ có thể đặt hy vọng vào cái hang này, hy vọng đây là một con đường sống. Chỉ tiếc là họ không thể tìm được hoa Mê Chi.
Lệ Tử Mặc liếc nhìn Tần Phong Hi: “Qua đây.”
Tần Phong Hi âm thầm nghiến răng. Vừa rồi cỗ máy giết người này còn suýt bóp chết nàng, bây giờ lại gọi nàng như gọi chó con, tưởng nàng không biết giận đấy à?
Nhưng chửi thầm thì chửi thầm thế thôi, chứ cuối cùng nàng vẫn muối mặt đi về phía hắn.
Đợi nàng đi đến bên cạnh hắn, hắn hơi cúi đầu đi vào trong hang trước. “Đi theo ta.”
Tần Phong Hi biết ba chữ này là nói với nàng, lập tức không dám do dự mà đi theo.
“Đi.” Ưng nhíu mày, cũng đi theo vào. Sở dĩ chủ nhân dung túng Tần Phong Hi như vậy nhất định là vì thể chất nàng đặc biệt, có thể giúp chủ nhân giảm đau. Chưa tìm được hoa Mê Chi thì ngày chủ nhân giải độc còn xa lắm, ngày rằm mỗi tháng chủ nhân đều phải chịu đau đớn như vậy, Tần Phong Hi quả thực rất quan trọng.
Thế nên hắn ta cũng nên bỏ thành kiến, bảo vệ nàng thật tốt.