Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Phương Nguyên nghe ra được trong lời nói của hắn có hàm ý khác, nhịn không được nhíu mày lại: “Thành chủ có điều gì muốn chỉ điểm cho vãn bối sao?”

Lữ Mai Am thấy được vẻ mặt lãnh đạm của Phương Nguyên, liền biết rõ kẻ này không dễ ứng phó, bèn trầm mặc một lúc lâu, cũng không thêm mắm thêm muối, kể lại toàn bộ những gì mà Ngô Thanh và các đệ tử tiên môn khác nói trên bữa tiệc, sau đó nói:

“Ngươi cũng coi như là lão phu nhìn lớn lên, lão phu vẫn luôn xem ngươi là con cháu, chuyện giữa ngươi và Chu Thanh Việt hiền chất thực lòng nói ra ta cũng không tin, thế nhưng miệng lưỡi người đời cực kỳ đáng sợ. Nếu thật sự là ngươi đã làm gì có lỗi với Chu Thanh Việt hiền chất thì ngươi vẫn nên nhanh chóng đền bù cho hắn mới đúng...”

“Bọn hắn đã nói như vậy sao?”

Phương Nguyên nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Hắn thực sự không nghĩ tới, sau khi mình rời đi, đám người Kỳ Khiếu Phong lại dám ăn nói lung tung trước mặt mọi người như vậy!

Lúc trước Chu Thanh Việt hãm hại mình không thành, chuyện xấu bị lộ ra, bị trục xuất khỏi tiên môn, chuyện này ở trong Tiểu Trúc phong có ai mà không biết chứ?

Mà Thái Nhạc thành dù sao thì cũng là quê hương của mình, những người này đến nơi này lại dám tùy tiện nói bậy như thế, rốt cuộc là có ý đồ gì đây?

Để chiếu cố mặt mũi cho Chu Thanh Việt?

Chính mình không nói ra việc Chu Thanh Việt hãm hại mình ở trước mặt mọi người liền đã chừa cho hắn đủ mặt mũi rồi!

Hành vi của đám người Ngô Thanh nói trắng ra là cũng đã thuộc về ngậm máu phun người!

Lại nghĩ đến chuyện Kỳ Khiếu Phong không gọi mình mà đã dẫn người đi trảm yêu trừ ma, vẻ mặt của hắn lại càng khó coi hơn.

Không những muốn phá hư thanh danh của mình, còn muốn hại mình mất đi công đức, đến tột cùng thì những người này muốn làm cái gì?

Trong suốt thời gian hai năm qua, Kỳ Khiếu Phong không đến trêu chọc mình, bản thân mình yêu thích thanh tĩnh, thậm chí đều đã quên mất việc hắn từng đuổi mình ra khỏi khoang thuyền khi ở trên pháp chu trên đường đi tới Thanh Dương tông, không nghĩ tới, bây giờ hắn lại dám làm ra chuyện như vậy...

Xem ra, yêu cầu bình an vô sự của bản thân cuối cùng cũng chỉ là yêu cầu xa vời mà thôi!

"Bọn trộm cắp hại người, không kể sớm chiều, không phân nặng nhẹ..."

Đồng tử của Phương Nguyên hơi co lại, trong lòng đã có hơi tức giận!

“Phương hiền chất, ngươi định làm gì?”

Lữ Mai Am vẫn luôn quan sát biểu lộ của Phương Nguyên, mãi đến lúc này, mới khẽ than hỏi.

“Không có gì hay để làm cả, giải thích rõ ràng ra là được!”

Phương Nguyên cũng không có hảo cảm với Lữ Mai Am, không muốn bị hắn nhìn ra tâm sự, liền chỉ nhàn nhạt trả lời cho có mà thôi.

Trên thực tế Lữ Mai Am vẫn coi thường hắn, Kỳ Khiếu Phong cũng thế, những người này còn tưởng rằng chỉ cần thời điểm trảm yêu trừ ma gạt hắn ra một bên thì sẽ gây ra cho hắn đả kích cực kỳ lớn. Trên thực tế, cho dù chuyện này có thành thì chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không thành cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Thân phận địa vị của bản thân ở trong tiên môn, suy cho cùng vẫn là dựa vào sự tu luyện của bản thân đối với Huyền Hoàng chi khí, những thứ còn lại đều là chuyện nhỏ!

"Mặc dù tuổi tác của tiểu tử này không lớn, thế nhưng đều không lộ vui buồn ra ngoài, quả thật là khó giải quyết!"

Lữ Mai Am nhìn bộ dáng của Phương Nguyên, cũng không nhịn cười khổ một tiếng trong lòng, âm thầm suy nghĩ.

“Đã đến Ngọa Ngưu Sơn, mau nhìn, bọn họ ở ngay phía trước...”

Cũng là vào lúc này, bỗng nhiên giáp sĩ đi đầu hét to một tiếng, ngay lập tức mọi người chung quanh đều run cả lên.

Phương Nguyên cùng với đám người Lữ Mai Am cưỡi ngựa chạy nhanh về phía trước.

Vượt qua một mảnh rừng hoang, ở ngay trước mặt mọi người liền là phần sườn núi của một ngọn núi lớn, đất đá ở chỗ đó đang bay tán loạn, diễn ra một trường ác đấu.

“Yêu nghiệt phương nào, nhìn thấy đệ tử tiên môn còn dám phản kháng, tự tìm đường chết!”

Ở trên phần sườn núi, một đám đệ tử tiên môn đang xếp thành trận thế, ở phía trước lấy Kỳ Khiếu Phong cầm đầu, phía bên trái là Tiểu Kiều sư muội, phía bên phải là Ngô Thanh, mỗi người đều đang thi triển huyền công pháp thuật của mình, uy lực mênh mông cuồn cuộn, một mạch giết tới, chậm rãi tiến về phía đỉnh núi!

Mà ở trong núi rừng xung quanh bọn họ thì thỉnh thoảng lại có dã thú giết ra ngoài, giương nanh múa vuốt, chém giết với bọn họ.

“Tại sao nó lại muốn điều khiển dã thú tới tập kích?”

Phương Nguyên nhìn thấy cảnh này, cảm thấy cũng hơi có chút kỳ quái.

Theo lý thuyết, cho dù yêu ma tràn lan khắp thế gian, chỉ cần trong núi có sinh linh, nuốt vào nhả ra tinh hoa nhật nguyệt để tăng cường đạo hạnh, sau đó hóa thành yêu vật, thậm chí còn có một ít yêu vương lợi hại, trực tiếp liền chiếm cứ một chỗ, chiếm núi làm vua, chiếm đoạt linh mạch, ăn thịt bách tính, thậm chí có thể đối đầu trực tiếp với tiên môn, người này cũng không thể làm gì được người kia. Nhưng mà Cửu Châu chi địa tiên đạo hưng thịnh, yêu ma mạnh mẽ như vậy cũng không có nhiều.

Nhất là Thái Nhạc thành, mặc dù vị trí xa xôi, núi hoang um tùm, thế nhưng từ trước tới nay đều chưa từng nghe thấy có yêu ma xuất hiện ở đây, cộng thêm trước đó vẫn luôn có các tọa sư của Tiên Tử đường trấn thủ ở đây, dù có một chút tiểu yêu tiểu quỷ, phỏng chừng cũng là bị Chu tiên sinh tiện tay dùng một kiếm chém mất.

Bởi vậy, yêu ma ở Ngọa Ngưu sơn này hoặc là mới trốn tới từ địa phương khác, nếu không thì chính là dã thú ở trong núi trong lúc vô tình đạt được tạo hóa. Nếu là vế sau, tất nhiên thực lực của yêu ma này không cao, chuyện yêu ma dùng yêu khí điều khiển dã thú trong núi tập kích người cũng có thể lý giải, nhưng vấn đề mấu chốt là, dùng kết quả mà Phương Nguyên quan khí cho được, yêu ma này tuyệt đối không phải là hạng bình thường, vì sao còn phải phiền phức như vậy?

“Kỳ sư huynh, dã thú trong núi hung ác điên cuồng, tựa hồ giống như là bị người khác điều khiển vậy, chuyên môn dùng để tiêu hao pháp lực của chúng ta. Ta nhìn thấy có yêu vân tập hợp ở trên đỉnh núi, huyết quang trùng thiên, yêu thú thật sự nhất định là ở trên đó, chúng ta không trì hoãn thêm nữa, chỉ có thể xông lên chém nó!”

Cũng ngay tại lúc Phương Nguyên đang âm thầm phỏng đoán, Tiểu Kiều sư muội cũng lớn tiếng quát to lên.

“Hừ, chỉ là yêu loại, cũng dám khoe khoang tâm cơ, vậy thì chúng ta hướng lên đỉnh núi, chém yêu nghiệt kia thành muôn mảnh!”

Dường như Kỳ Khiếu Phong có chút tức giận, nhất là khi nhìn thấy mọi người đã xuất hiện ở dưới chân núi, càng cố ý khoe khoang hơn, ngay tại lúc đó, hét lớn một tiếng, thân hình lao tới giữa không trung, hai bàn tay nhấn một cái ở vị trí phía dưới hai bên xương sườn, lập tức một đạo phi kiếm màu tím đậm bay ra từ trong miệng hắn!

“Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật! Phá!”

Giọng hắn cuồn cuộn, vang vọng bốn phương, một đạo phi kiếm đột nhiên xuất hiện xông thẳng về phía trước.
Advertisement
';
Advertisement