Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Khói bụi cuồn cuộn, che lấp cả mặt trăng trên trời.

“Không ổn, nhanh lên... Chạy mau...”

Thống lĩnh quân đội Chu Thanh Việt sắc mặt lập tức đại biến, theo bản năng kêu lớn lên.

Không cần phải nói, một đám quý tộc ở phía sau, lúc này làm gì còn khách khí, đã sớm kêu loạn, luống cuống tay chân quay ngựa chạy trốn, nhưng mà trước mặt là yêu thú đang điên cuồng tiến tới, ngay cả ngồi trên yên ngựa còn không vững làm sao mà chạy. Từng người bủn rủn chân tay, dặt dẹo ngã xuống đất, dũng khí không biết biến đi đâu mất...

“Xong... Xong đời rồi...”

Lúc này trên hay dưới núi, đều lâm vào tuyệt cảnh.

Nhưng cũng vào lúc này, Phương Nguyên lại thở dài.

Hắn ý thức được sự tình có chút kì quặc, liền một mực ngẩng đầu nhìn lên núi.

Từ khi cái yêu trận đen nghịt kia xuất hiện, khi đệ tử tiên môn gặp thảm cảnh, đến khi yêu thú điên cuồng vọt xuống, mặt hắn đều không chút biểu tình, chỉ cau mày ánh mắt tập trung quan sát, ngón tay nhẹ nhàng cử động, tựa hồ đang tính toán gì đó...

Đến lúc này, khi yêu thú trên Ngọa Ngưu sơn đã tiến gần tới, hắn mới bỗng nhiên khe khẽ thở dài.

“Đệ tử mượn kiếm dùng một chút!”

Hắn chậm rãi mở miệng, hướng về thành chủ Lữ Mai Am đang gấp rút đánh ngựa chuẩn bị đi.

“Cái gì?”

Lữ Mai Am đang vật lộn cùng con ngựa đáng chết kia, nghe vậy chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên chỉ mỉm cười, không nhiều lời làm gì vẩy ngón tay một cái, Huyền Sao Bảo Kiếm bên hông Lữ Mai Am lập tức bay đến trong tay hắn, sau đó Phương Nguyên rút kiếm ra kiếm xem xét một chút, chỉ thấy kiếm sáng như thu thuỷ, hàn khí bức người, đúng là một thanh hảo kiếm khó thấy, hài lòng nhẹ gật đầu, tiện tay ném vỏ kiếm trên mặt đất, cầm kiếm trên tay!

“Phương hiền chất... Ngươi... Ngươi muốn...”

Thành chủ Lữ Mai Am đang kinh hoảng, cũng bị thần sắc Phương Nguyên ảnh hưởng, trấn định lại, mới lắp ba lắp bắp hỏi.

“Trảm yêu trừ ma!”

Phương Nguyên bình thản mở miệng, thanh âm cũng không lớn, giống như đè tiếng ồn ào chung quanh xuống.

Một đám quý tộc ở Thái Nhạc thành, cùng đám binh sĩ đang hoảng hốt, ngay cả Kỳ tướng quân cùng Chu Thanh Việt đều nghe được, lập tức đều xoay đầu lại nhìn hắn. Sau đó, còn chưa đợi họ hết bối rối, từng người nghe xong chỉ biết há hốc mồm ngạc nhiên...

Cầm kiếm trên tay, Phương Nguyên hít sâu một hơi, sau đó liền đưa tay nhấn lên lưng ngựa một cái.

"Sưu!"

Khó mà hình dung trong nháy mắt, bảo mã bị Phương Nguyên bị nhấn một cái, thế mà trực tiếp quỳ xuống đất, mà Phương Nguyên chỉ trong chớp mắt, thân hình hóa thành một cái bóng, đột ngột vọt tới giữa không trung, phía sau chính là một vầng trăng vô cùng sáng tỏ, phác hoạ hình dáng của hắn vô cùng rõ ràng, áo bào rộng thùng thình đón gió bay phất phới...

"Ngao..."

Vào lúc này, một đám yêu lang đã đến gần chân núi, hung hăng gào thét bay về phía đám người...

Mà Phương Nguyên lúc này đang ở giữa không trung, trong nháy mắt xuất kiếm!

"Hoa! "

Kiếm quang chói mắt từ giữa không trung lao xuống xuống dưới, kiếm ý lạnh lẽo, xuyên qua từng con ác lang chỉ trong chớp mắt..

"Bành" "Bành" "Bành" "Bành" "Bành"...

Thân hình ác lang trong nháy mắt ngưng kết giữa không trung, sau mấy hơi thở, đột nhiên bị xé ra, hóa thành một đống lông máu lẫn lộn.

Cũng trong một chiêu này, Phương Nguyên bay vụt qua hơn mười trượng, xong chậm rãi rơi xuống đất.

Trong lúc hắn vừa đáp xuống, yêu thú chung quanh lập tức điên cuồng xông tới, đồng loạt nhào về phía hắn.

"Hoa..."

Trường kiếm trong lòng bàn tay Phương Nguyên lại chuyển động, kiếm ý lạnh lẽo gào thét phát ra, mấy con yêu thú bao quanh hắn tầm mười bảy trượng, trong phút chốc liền hóa thành một đống huyết nhục. Hắn không đợi huyết nhục dính vào áo bào của mình, thân hình đã nhanh chóng chuyển động, dễ dàng từ thoát ra trong vòng vây, giống như vừa đi bộ vừa múa kiếm vô cùng thong thả, cầm trường kiếm trong tay, tiếp tục bay vút đi về phía trước.

"Hắn... Hắn hắn hắn..."

Quý tộc Thái Nhạc thành đều bị dọa cho sợ ngây người, choáng váng nhìn bóng dáng Phương Nguyên lao đi, yết hầu đau nhói giống như là bị ai chém một đao.

Đang định chạy trốn, lúc này cũng quên đi việc kéo dây cương, giống như đã bị kiếm quang Phương Nguyên lấy đi hồn phách.

“Dưới núi... Dưới núi xảy ra chuyện gì?”

Đám đệ tử bị nhốt trên đỉnh núi, lúc này cũng có người phát giác ra biến hóa dưới núi, Ngô Thanh còn tưởng có người tới cứu, vội vã kêu lên.

“Là... Là Phương Nguyên... Hắn... Hắn đang xông tới...”

Tiểu Kiều sư muội cũng không dám tin vào hai mắt của mình, ngơ ngác mở miệng nói ra.

“Hắn tới thì làm được cái gì?”

Ngô Thanh lại lâm vào tuyệt vọng, theo bản năng buồn bã nói.

Tiểu Kiều sư muội hít một hơi thật sâu, giống như đang đè xuống sự kinh hãi của mình:

“Hắn... Hắn đến vô cùng đúng lúc!”
Advertisement
';
Advertisement