Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Lúc này yêu ma kia cũng đã bay được một khoảng khá xa, nếu hắn xuất phi kiếm ra ngoài, chỉ có hai khả năng xảy ra, may mắn một chút hắn có thể lưu lại được yêu ma kia, còn không may yêu ma kia tiện đường thu luôn phi kiếm của hắn, vậy coi như tâm huyết hai năm nay của hắn, coi như đổ sông đổ bể...

Bởi vậy, hắn cảm thấy có chút do dự.

Suy nghĩ một hồi, hắn tự dưng lại ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên.

Nãy giờ ngươi thể hiện hay lắm mà, sao không xuất thủ chặn yêu ma kia lại?

Ngươi đã năm lần bảy lượt lơ ta, bây giờ cần gì phải cầu ta giúp ngươi hàng yêu?

Nhưng trong lúc hắn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, tiếng cười lớn của yêu ma kia, cũng càng lúc càng cách xa.

Chúng đệ tử tiên môn vừa sợ vừa mong chờ, mặc dù không muốn nhưng cũng không thể tránh khỏi sự thật là yêu ma này sắp trốn thoát...

Ngoại trừ Phương Nguyên!

Hắn thấy Kỳ Khiếu Phong chậm chạp không chịu xuất kiếm, sắc mặt không chút thay đổi quay đầu lại nhìn hắn, cùng lúc đó chạm phải ánh mắt nham hiểm của Kỳ Khiếu Phong, sắc mặt liền trầm xuống, bỗng nhiên trong lúc đó hắn đạp một bước đến bên cạnh Kỳ Khiếu Phong, đưa tay bắt lấy phi kiếm màu tím đang bay vòng quanh người Kỳ Khiếu Phong, động tác của Phương Nguyên làm cho Kỳ Khiếu Phong giật nảy mình, quát to: “Ngươi làm gì vậy?”

Vừa hét lớn, hắn vừa vội vã điều khiển phi kiếm của mình, đang trên không nhất thời chuyển động, chém vào tay Phương Nguyên.

Nhưng mà tốc độ của Phương Nguyên cũng quá nhanh, còn đột ngột, phi kiếm của hắn chưa kịp xoay lại, cổ tay Phương Nguyên chỉ mới khẽ đảo, đã bắt lấy phi kiếm đang bay bên người Kỳ Khiếu Phong, giống như bắt một con cá bên suối, đồng thời hắn lật tay trái một cái, trực tiếp vung tay đánh một chưởng đẩy Kỳ Khiếu Phong văng ra ngoài!

Kỳ Khiếu Phong chỉ cảm thấy ngột ngạt khó thở, pháp lực tuy cuồn cuộn, nhưng cảm ứng của hắn với phi kiếm dường như biến mất.

Mà Phương Nguyên cầm trong tay phi kiếm của hắn, đột nhiên ngưng thần tĩnh khí, nhanh chóng vẽ lên trên thân kiếm mấy đạo phù văn.

“Ngươi đang làm gì đó?”

Sự việc chuyển biến quá đột ngột làm cho đám đệ tử cũng giật mình theo, vội vã tiến lên hét lớn.

Ngược lại Tiểu Kiều sư muội phản ứng cực nhanh, tiến lên một bước lên ngăn cản:

“Chờ một chút!”

Phương Nguyên cũng không để tới những người khác, cầm trong tay phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong, nặng nề hít vào một hơi, sau đó giữa hai tay của hắn, thanh khí đột nhiên lóe lên, từng sợi tơ trông giống pháp lực từ trong không khí xuất hiện, bao phủ khắp phi kiếm kia, nhưng mà pháp lực kia dường như khác biệt với pháp thuật đệ tử bình thường sử dụng, bên trong có chút gì đó thần bí mà huyền ảo, lực lượng vô cùng tinh thuần, cảm giác đáng sợ khó mà tả được...

“Đi!”

Tay trái Phương Nguyên bỗng nhiên chỉ một chỉ, hướng về phía xa nơi yêu ma đang chạy trốn!

Lúc này tay phải của hắn nâng phi kiếm màu tím lên, nó dường như cũng ngầm hiểu ý hắn, vô cùng ngoan ngoãn bay ra ngoài!

“Cái gì?”

Đệ tử chung quanh nhìn thấy việc này, cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Nếu việc hắn thông thạo các phương diện như đan thuật,trận thuật, pháp khí phù thuật, thì đều có thể lý giải, nhưng vì sao Phương Nguyên có thể điều khiển phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong? Đây chính là bản mệnh pháp bảo của người tu hành, chỉ có bản thân mới có thể điều khiển, người bên ngoài đoạt được, cũng phải tốn một phen công phu, lau đi tâm thần hắn lưu lại mới có thể sử dụng được, vì sao sau khi Phương Nguyên đoạt lấy phi kiếm, lại có thể trực tiếp dùng?

Chỉ có Tiểu Kiều sư muội sau khi nhìn thấy màn này, đột nhiên trong lòng giật mình:

“Chẳng lẽ là...”

"Sưu!"

Trong chốc lát, một đạo ngân quang chém về phía thân hình yêu ma đã có chút mơ hồ ở xa tít tận trăm trượng...

“Ha ha ha ha, bản tôn đi đây...”

Yêu ma kia đang cười to, thanh âm vô cùng to lớn, nhưng một chữ cuối cùng hắn còn chưa kịp nói ra, bỗng nhiên "Ai nha" một tiếng, chỉ nghe một thanh âm vang lên, sương đen bọc lấy Thiết Đỉnh đột nhiên biến mất làm cho nó rơi từ trên cao xuống, nặng nề rớt xuống đất. Yêu ma kia cũng kêu thảm một tiếng, trong thanh âm tràn đầy vẻ kinh sợ, hiển nhiên hắn bị một kiếm này làm cho bị thương, vô cùng cuống quýt xoay sở trên không trung...

Mà Phương Nguyên thì thừa dịp này, cầm trong tay phi kiếm, thân hình như gió, vội vã xông về phía trước.

Đám người Tiểu Kiều sư muội thấy thế, cũng vội vàng đi theo phía sau hắn.

“Hay cho các ngươi, bản tôn đã quyết định tha các ngươi một mạng, nhưng các ngươi vẫn không biết tốt xấu...”

Yêu ma kia phẫn nộ kêu lên, tốc độ của nó cực nhanh, vừa rồi chỉ vì phải mang theo Thiết Đỉnh kia, mới chậm đi không ít, bây giờ Thiết Đỉnh rơi xuống, nếu nó đi nhặt đã không kịp thời gian, nhưng nếu bỏ chạy cũng không cam lòng, cảm giác khó chịu vô cùng. Hắn thấy đám người Phương Nguyên đang đuổi theo sau lưng hắn, đột nhiên đưa ra một quyết định khó khăn, dứt khoát ném đi Thiết Đỉnh, ngược lại hắn chợt quay đầu, thẳng hướng về phía Tây Ngọa Ngưu sơn ngay dưới chân núi mà vọt xuống, trong miệng thảm thiết kêu to:

“Bản tôn, muốn các ngươi phải trả giá...”

Ở dưới chân núi, một đám quý tộc Thái Nhạc thành, còn đang ngơ ngác nhìn lên trên núi, còn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Yêu ma kia tốc độ quá nhanh, trong giây lát đã muốn tiến đến chân núi rồi, lộ ra hai cái vuốt dữ tợn của nó.

“Phải làm sao bây giờ?”

Tiểu Kiều sư muội đã dùng hết toàn lực, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn yêu ma kia vọt xuống dưới.

Cũng trong lúc này, Phương Nguyên dừng bước, hít sâu một hơi, trong hai mắt, dần dần xuất hiện màn sương mù màu xanh.

"Chính là lúc này..."

"... Huyền Hoàng Nhất Khí, xuất chém yêu tà!"
Advertisement
';
Advertisement