Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

"A, ta mới vừa rồi còn nhìn thấy Ngô Thanh sư tỷ đang quanh quẩn trước lầu nhỏ của Phương Nguyên sư huynh, có muốn ta gọi nàng tới đây hay không?"

Tiểu Kiều lại tỏ ra cái gì cũng hiểu, cười tủm tỉm nói.

"A, chân của ngươi thật trắng..."

Phương Nguyên cố ý đổi chủ đề, nhìn chằm chằm đôi chân trần của Tiểu Kiều sư muội mà khen một câu.

"Hừ, xem như ngươi có ánh mắt!"

Sắc mặt của Tiểu Kiều sư muội lập tức đỏ lên, giấu bàn chân trắng nõn vào trong khe nước, quay đầu qua không nói lời nào.

Phương Nguyên cười cười, nàng không nói lời nào, vậy mình cũng không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục xem sách.

Tiểu Kiều sư muội đợi một hồi, thấy hắn không nói lời nào thì nhịn không được, lại quay đầu qua, giống như cười mà không phải cười nhìn Phương Nguyên, nói: "Phương Nguyên sư huynh, ngươi chớ có vội đọc sách, ta đúng dịp có việc hỏi ngươi, sự tình thương lượng với ngươi trước đó, ngươi suy tính như thế nào?"

Phương Nguyên lập tức giật mình: "Vấn đề gì?"

Tiểu Kiều sư muội cười nói: "Đương nhiên là sự tình gia nhập Kỳ Xã chúng ta!"

Phương Nguyên lúc này mới phản ứng lại, trong tiên môn này, thịnh hành việc đệ tử giao hảo kết thành những tiểu đoàn thể như thi xã, kiếm minh, tương trợ lẫn nhau, bão đoàn sưởi ấm. Tiểu Kiều sư muội từ cũng không ngoại lệ, nàng đã từng nói với Phương Nguyên rằng mình là thành viên của Kỳ Xã gì đó, lúc ấy muốn mời Phương Nguyên gia nhập. Bất quá Phương Nguyên không thích những việc này, liền cự tuyệt mấy lần, về sau hắn càng lúc càng không được coi trọng trong tiên môn, Tiểu Kiều sư muội cũng không nhắc lại chuyện đó, vốn cho rằng câu chuyện này đã được bỏ qua, ai ngờ lúc này nàng ta lại nhắc tới việc này!

"Trước kia không phải đã nói rồi hay sao, ta không có hứng thú đối với những chuyện này, trong tiên môn vẫn là tu hành làm trọng!"

Phương Nguyên cười cười, vẫn thuận miệng cự tuyệt.

Trước kia sau khi Phương Nguyên cự tuyệt, Tiểu Kiều sư muội cũng sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng lần này lại có hơi khác biệt.

"Ai nói với ngươi trong tiên môn tu hành nặng nhất vậy?"

Nàng cười nhìn Phương Nguyên một chút, nhẹ nhàng thở dài: "Phương Nguyên sư huynh không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách Thánh Hiền, sư muội tất nhiên là bội phục. Bất quá ngươi chỉ muốn lo thân mình trong tiên môn cũng chưa chắc là một chuyện dễ, chúng ta đã không còn là trẻ con vừa mới bước vào tiên môn. Được tiên môn truyền thừa, lưu lại tiên môn, cũng coi như là đệ tử nội môn. Vừa muốn kiếm lấy tài nguyên, lại muốn chém yêu trừ ma, vì tiên môn kiến công lập đức, có chuyện nào nhẹ nhàng mà người bình thường có thể làm được đâu. Hiện tại không ai giúp đỡ, làm sao thành công?"

"Trong tiên môn, tu hành không trọng yếu thì còn có thứ gì trọng yếu?"

Phương Nguyên nghe Tiểu Kiều sư muội nói như vậy, thì cũng không nhịn được mà khẽ giật mình, cảm thấy lời này có hơi quen tai.

Nghĩ lại một phen, hắn mới ý thức được, Ngô Thanh cũng đã nói về chuyện này.

Điều này làm hắn có hơi hiếu kỳ, tính tình hai người này như đất với trời, sao thái độ của hai người đối với chuyện này lại nhất trí lạ thường như vậy?

"Phương Nguyên sư huynh, bây giờ ngươi xếp thứ nhất trên Công Đức Bảng, có tâm tư muốn tranh đấu vị trí chân truyền hay không?"

Tiểu Kiều sư muội không có trực tiếp trả lời mà cười hỏi.

Ở trước mặt Tiểu Kiều, Phương Nguyên cũng không có gì phải giấu diếm, chỉ khẽ gật đầu một cái.

Tiểu Kiều sư muội lập tức nở nụ cười, lắc lắc bàn chân trên mặt nước, lấy giày mang vào, ôm đầu gối ngồi trên tảng đá, cười tủm tỉm nói: "Tu hành tất nhiên là rất trọng yếu, lần này nếu không phải Phương Nguyên sư huynh khổ cực tu hành, có đầy đủ bản lĩnh, sợ là chúng ta đều phải chết trên Ngọa Ngưu sơn. Cũng chính bởi vì ngươi gắng sức chịu khổ tu hành nên mới có ngày đứng thứ nhất trên Công Đức Bảng như hôm nay. Ngươi có ưu thế lớn trong việc tranh đấu vị trí chân truyền, nhưng ta muốn nói, Phương Nguyên sư huynh nếu như chỉ ỷ vào việc cố gắng tu hành mà muốn đoạt lấy vị trí chân truyền thì vẫn kém chút hỏa hầu, vị trí kia không phải chỉ dựa vào tu hành là có thể ngồi lên..."

Nàng ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, nói: "Giống như cục diện hôm nay, người nhìn chằm chằm vị trí chân truyền này quả thật không ít. Tiêu Viễn Chí, Thái Hợp Chân, Vương Côn, Lệ Giang Hàn, thậm chí còn có Kỳ Khiếu Phong trước đó. Với ta, bọn họ đều có lực lượng để tranh đấu vị trí chân truyền này. Thế nhưng Phương Nguyên sư huynh, ngươi cảm thấy mấy người chúng ta thật sự có tu vi cao nhất sao?"

Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày mới lắc đầu nói: "Cũng không khẳng định được, thực lực các ngươi không yếu, nhưng cũng còn có người không yếu hơn các ngươi. Lúc trước trong số Thanh Dương Tiểu Thất Tử, có mấy người lúc đầu danh tiếng rất thịnh, nhưng hiện tại lại không thấy bóng dáng đâu trên Công Đức Bảng!"

Tiểu Kiều sư muội nhẹ gật đầu, nói: "Đây chính là nguyên nhân!"

"Chân truyền chính là muốn chọn ra người mạnh nhất trong số đệ tử của đời này để tỉ mỉ bồi dưỡng!"

"Thế nhưng hai chữ mạnh nhất này cũng không dễ dàng phán định như vậy, tu vi cao một chút, nắm giữ pháp thuật không nhất định tốt, nắm giữ pháp thuật tốt, tâm chí có thể không đủ kiên nghị. Huống hồ tu vi hiện tại cao nhất, tương lai chưa chắc có tiềm lực nhất, cho nên hai chữ "Mạnh nhất” này, bản thân cũng có hơi hư vô mờ mịt..."

"Kể từ đó, tiên môn muốn chọn ra người mạnh nhất cũng chỉ có thể thông qua số lượng công đức để phán định..."

"Nhưng số lượng công đức lại cần nhìn vào cấp bậc và số lượng phù chiếu mà bản thân hoàn thành. Một thân một mình, hoàn thành phù chiếu tứ giai vẫn được, nhưng đi làm phù chiếu tam giai, tốt nhất tìm thêm mấy người đồng hành, bằng không thì hung hiểm quá lớn. Ngay cả là ngươi, lần này trên Ngọa Ngưu sơn, nếu không có mấy người chúng ta tương trợ, ngươi có mấy phần chắc chắn có thể chém chết giảo hoạt yêu ma kia?"

Nghe xong lời này, Phương Nguyên cũng nhẹ gật đầu.

Chính hắn cũng minh bạch, trong lòng chỉ dựa vào một mình mình, quả thực không chém được con yêu ma kia!

"Những gì ta mới vừa nói vẫn chỉ là những thứ đơn giản nhất. Trên thực tế, vị trí chân truyền hết sức quan trọng, ảnh hưởng đến lợi ích của quá nhiều người, cũng hấp dẫn tầm mắt của quá nhiều người, cho nên, chân chính muốn chiến đấu vì vị trí chân truyền, không có nhân mạch và bối cảnh tương ứng, đó là tuyệt đối không thể thực hiện được. Mà việc này, cũng làm cho rất nhiều người tự giác bản thân chưa đủ nội tình không tham dự vào trận chân truyền chi tranh này. Bọn hắn tự ý thức được mình không thể làm được việc này, cho nên dứt khoát duy trì điệu thấp, không đến tranh đoạt vũng nước đục này..."
Advertisement
';
Advertisement