Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Nói xong, nhíu mày: "Hiện tại ngươi có tính toán gì không? Có muốn ra tay tranh đoạt số công đức?"

Phương Nguyên lắc đầu, nói: "Hiện tại có tranh công đức cũng có thể tranh thắng được bọn hắn sao?"

Tôn quản sự lắc đầu, nói: "Khẳng định là không thể tranh thắng, mấy đạo phù chiếu có thể kiếm được công đức của tiên môn đã bị bọn hắn chiếm đoạt, đừng nói là đuổi theo bọn hắn trên phương diện số công đức, chỉ sợ ngay cả phù chiếu ngươi cũng không thể lĩnh được, tuy trong mấy tháng này ngươi thảnh thơi không lo lắng trốn trong tiểu lâu tu hành, nhưng người ta lại không hề khinh thường ngươi, vẫn luôn đưa đủ loại người tới đề phòng ngươi..."

"Tu hành vốn nên là chuyện đơn giản, cứ phức tạp hóa lên như vậy làm gì?"

Phương Nguyên có chút không giải thích được lắc đầu, hờ hững trả lời.

Tôn quản sự cười nói: "Vậy ngươi định làm sao để khiến chuyện này trở nên đơn giản, không tranh giành vị trí chân truyền sao?"

Phương Nguyên vô vị thở dài, nói: "Chuyện ta phải làm không chỉ là trở thành chân truyền, ánh mắt con người vẫn luôn phải đặt xa hơn một chút!"

Tôn quản sự nghe xong có chút cạn lời, vội hỏi: "Phương sư đệ, ngươi không định học đám rùa đen rụt đầu, dùng loại phương pháp này tự an ủi mình, từ đó cũng tiện từ bỏ việc tranh đoạt chân truyền chứ? Nhìn như rộng lượng, nhưng kì thực lại bất đắc dĩ, thật ra làm vậy là nhận thua, ngươi biết không?"

Phương Nguyên nghe vậy ngược lại nở nụ cười: "Cũng không phải vậy, ta chỉ muốn nói việc tranh đoạt chân truyền không thích hợp để bỏ ra quá nhiều tinh lực!"

Tôn quản sự ngơ ngác hỏi: "Không bỏ ra nhiều tinh lực làm sao có thể đoạt được vị trí chân truyền?"

Phương Nguyên cười cười nói: "Ta đã từng nghiên cứu tiên điển của Thanh Dương tông chúng ta, phát hiện mấy trăm năm nay, mỗi ba năm lại có một kỳ đại khảo, mỗi kỳ đại khảo tất có đầu bảng, mà nếu đầu bảng là đệ tử Thanh Dương tông sẽ trực tiếp trở thành chân truyền, nhưng nếu đầu bảng thuộc tứ đại tiên môn khác, vậy Thanh Dương tông sẽ lựa chọn một trong số các đệ tử làm chân truyện, trong đó yêu cầu quan trọng để lựa chọn là bài danh trên Công Đức Bảng. Lựa chọn như vậy cũng không thể nói là không có lý, người đứng đầu Công Đức Bảng tất sẽ có thực lực không thể khinh thường, nội tình cũng đủ sâu, chọn người này làm chân truyện cũng có thể tính là phục chúng nhất..."

"Đây là đương nhiên!"

Tôn quản sự tiếp lời, gật đầu nói: "Tiên môn chú ý thanh tĩnh, tránh phân tranh, làm việc đương nhiên cũng phải chú ý công đạo, thế lực khắp nơi đan xen chặt chẽ, đều muốn khiến tử đệ nhà mình hoặc tu hành giả có quan hệ với nhà mình trở thành chân truyền. Bởi vậy mỗi khi có cơ hội, bọn hắn lại tranh giành tới bể đầu chảy máu, cho dù là các trưởng lão làm việc cũng không thể xem nhẹ bọn hắn, cho nên mới có việc cạnh tranh Công Đức Bảng..."

Phương Nguyên nói: "Ta không muốn trên người có quá nhiều ràng buộc, tựa như khôi lỗi vậy, cho nên hiển nhiên những thế lực này sẽ không thể mượn dùng ta!"

Tôn quản sự gật đầu, nói: "Đó là đương nhiên, không có lợi ích ai mà giúp ngươi?"

Phương Nguyên cười cười, nói: "Tiên môn sẽ giúp ta!"

Tôn quản sự nghe được lời này lại ngẩn ngơ, Phương Nguyên cười nói: "Tôn sư huynh có từng nghe nói tới điển cố 'lang tiền hí' chưa?"

Tôn quản sự ngẩn ngơ: "Không phải ngươi chỉ là một..."

Phương Nguyên cười cười, đẩy cửa sổ trong phòng, nhìn núi xa xa, thở ra một hơi thật dài, sau đó nói: "Trước đây ta đã từng xem một đạo quyển, phía trên nói về chuyện tiên hiền thượng cổ truyền đạo, trên sách nói, khi cổ tiên hiền gần phá không phi thăng, chỉ e đạo quả lưu trên thế gian bị yêu ma rình ngó, cho nên chọn lấy một vị từ trong các vị đệ tử tọa hạ để truyền thừa đạo quả."

"Hắn có rất nhiều đệ tử tọa hạ, có lương thiện, có oai hùng, có trung trinh, có thông minh, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết người nào mới thích hợp nhất. Đệ tử nhỏ nhất thấy hắn khổ não bèn nói mình có cách giúp hắn đưa ra lựa chọn tốt nhất, tiên hiền thượng cổ hỏi hắn có biện pháp gì, đệ tử kia không nói lời nào. Tới ngày thứ hai, tiên hiền triệu kiến chúng đệ tử, hỏi có ai nguyện ý truyền thừa đạo quả, vốn tưởng chúng đệ tử sẽ tranh giành, không nghĩ tới ai cũng không nói chuyện, đồng thời vươn tay chỉ vào đệ tử nhỏ nhất, cảm thấy hắn thích hợp nhận truyền thừa đạo quả nhất!"

"Tiên hiền không hiểu liền hỏi, đệ tử nhỏ nhất nói hôm qua lang tiền hí, ta đã đấu sức với chư vị sư huynh, bọn hắn hợp lại cũng không thể thắng được ta, nếu ngay cả ta bọn hắn cũng không thắng được, lại làm sao có thể bảo vệ đạo quả khỏi tay yêu ma? Cho nên tuy ta không có biện pháp chứng minh ta là thích hợp nhất, nhưng ta có thể chứng minh được bọn hắn đều không thích hợp, như vậy chỉ còn lại ta, đương nhiên ta là thích hợp nhất..."

Tôn quản sự nghe đến nơi này đã biết hắn muốn nói điều gì, ngây ngốc nói: "Ngươi thật muốn dùng phương pháp này?"

Phương Nguyên gật đầu, cười nói: "Ta dùng phương pháp đơn giản nhất để chứng minh được ta là mạnh nhất, đương nhiên tiên môn cũng không còn lời nào để nói, mà ta lại có thể thông qua phương pháp này chứng minh được những đệ tử tiên môn khác đều không được, đương nhiên các thế lực cũng không thể phản đối được nữa!"

Một lát sau Tôn quản sự mới cảm thấy cạn lời nói: "Nhưng hiện tại không phải ngươi nên suy xét tới chuyện đến cùng bản thân mình có thể thành công hay không sao?"

Phương Nguyên ngược lại giật mình, chỉ cười nói: "Ta có thể làm được..."
Advertisement
';
Advertisement