Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Phương Nguyên không nói nhiều, chỉ đưa ta ném một đạo ngọc giản vào trong động phủ, sau đó ra hiệu cho Tiểu Kiều sư muội mau chóng rời đi.

Tiểu Kiều sư muội ước gì có thể mau chóng rời khỏi nơi này, khi thấy thế thì liền vội vội vàng vàng chạy đi. Nàng sớm đã sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng...

"Phương Nguyên sư huynh, ngươi tìm ai không tìm, chuyên đi tìm những quái nhân này để làm gì?"

Mãi đến khi đã đi rất xa khỏi động phủ kia, Tiểu Kiều sư muội mới sợ hãi hỏi.

Phương Nguyên đang bất động thanh sắc kiểm tra trên y phục của mình có dính thứ gì hay không, khi nghe thấy vậy thì ra vẻ bình tĩnh nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng thở dài, nói: "Không có bản lãnh mới gọi là quái nhân, có bản lĩnh nên gọi bọn hắn là kỳ nhân mới đúng, huống hồ..."

Hắn im lặng lắc đầu: "Các ngươi trong lúc âm thầm không phải cũng nói ta là quái nhân hay sao?"

Tiểu Kiều sư muội lập tức ngượng ngùng cười một tiếng: "Bọn hắn nói, ta cũng không có nói!"

Lúc này mới mời đến người thứ hai, Tiểu Kiều sư muội đã có hơi hối hận vì đi theo Phương Nguyên.

Có điều cũng may là người thứ ba còn trông có vẻ bình thường, là một vị đệ tử Phù Đạo viện phi thường tuấn mỹ tên là Lục Thanh Quan. Một thân tu vi của hắn cũng không yếu, đã đạt tới Luyện Khí tầng bảy, khí chất xuất trần, đối xử ôn hòa với mọi người... Điểm duy nhất không được hoàn hảo chính là người này lại là một người mù. Sau khi loay loay bưng lên hai chén trà cho Phương Nguyên và Tiểu Kiều sư muội, hắn nhẹ nhàng xếp bằng trên giường, chần chờ thở dài: "Sau khi hai mắt ta mù, mọi việc đều không tiện, Phương Nguyên sư đệ coi trọng ta, mời ta tương trợ, ta vốn nên cảm kích, nhưng chỉ sợ không thể giúp ngươi a!"

Phương Nguyên không nói quá nhiều với hắn, chỉ bí mật truyền âm cho hắn một câu, dường như là một câu hứa hẹn nào đó.

Vị đệ tử mù lòa kia trầm mặc nửa ngày, sau đó gật đầu nói: "Phương Nguyên sư đệ yên tâm, việc này ta sẽ tận tâm tận lực!"

Sau khi rời khỏi Phù Đạo viện, Tiểu Kiều sư muội lại cùng Phương Nguyên đi một chuyến tới Linh Thú phường, tìm tới một vị sấu hầu tử vừa nhìn thấy mình thì liền mở to hai mắt nhìn xem bộ ngực của mình. Nàng lúc này đã có hơi không nhịn được, sau khi đè nén nửa ngày mới nói: "Ngốc ngốc, điên điên, mù mù, ngoài ra còn có một tên sắc quỷ... Phương Nguyên sư huynh, ngươi rốt cuộc muốn đi tìm bao nhiêu con quái vật a?"

Phương Nguyên nở nụ cười: "Một người cuối cùng này mới gọi là lợi hại..."

Lời này khiến cho Tiểu Kiều sư muội có hơi hiếu kỳ: "Ta thực sự muốn xem xem ngươi có thể tìm được người nào càng kỳ hoa hơn bọn hắn..."

Tiểu Kiều sư muội đánh cược một trận trong lòng, muốn nhìn xem Phương Nguyên có thể khai quật ra con quái vật nào khác trong tiên môn này hay không. Chỉ có điều, khi nàng đi theo Phương Nguyên tới Linh Dược Giám, nhìn thấy một nữ tử áo đỏ đang đau khổ nghiên cứu kỳ nghệ dưới tán cây thì liền phục hẳn.

Quả nhiên là kỳ hoa...

Không phải người ta kỳ hoa, là ý nghĩ của Phương Nguyên rất kỳ hoa...

Sao hắn có thể nghĩ đến việc mời vị này cùng nhau tiến vào Ma Tức hồ với Tiểu Trúc phong được cơ chứ?

"Ngươi đến tìm ta để ta và ngươi cùng nhau tiến vào Ma Tức hồ sao?"

Tổng quản Linh Dược Giám Lăng Hồng Ba, sau khi nghe xong ý đồ của Phương Nguyên thì phản ứng hệt như những gì Tiểu Kiều sư muội đã tưởng tượng, hoàn toàn là một vẻ mặt không thể nào tưởng tượng nổi. Nàng ta ngơ ngác nói: "Ta đây là đệ tử của Thần Tiêu phong, sao có thể đi giúp Tiểu Trúc phong các ngươi được?"

Phương Nguyên nói chuyện rất là nhẹ nhàng với Lăng Hồng Ba: "Ngươi không cần chống chế làm gì, ta cũng có nghe qua về chuyện của ngươi. Từ nhỏ lớn lên ở tiên môn, nghe nói được một vị trưởng lão trẻ tuổi nào đó bây giờ không ở trong tiên môn mang về. Đã từng là thiên kiêu trong tiên môn, thậm chí vào 10 năm trước, khi ngươi 13 tuổi đã từng tiến vào Ma Tức hồ thí luyện một lần. Có điều về sau ngươi tranh đoạt chức danh đệ tử chân truyền với Lưu Mặc Chân, sau cùng thua trận, ngoài ra có khả năng còn một số nguyên nhân khác, rốt cuộc dẫn đến việc ngươi liên tục đi lại khó khăn trong tiên môn. Về sau ngươi dứt khoát trốn đến Linh Dược Giám, làm một chức tổng quản, bây giờ cũng chỉ còn thuộc về Thần Tiêu phong trên danh nghĩa mà thôi..."

Nói xong, hắn nhìn Lăng Hồng Ba rồi cười nhạt một tiếng: "Lần Ma Tức hồ thí luyện này, bọn hắn có từng cầu ngươi trở về hay không?"

Quả ớt nhỏ nghe hắn nói mấy câu như vậy, lập tức ánh mắt bất thiện nhìn về phía Tiểu Kiều sư muội: "Là ngươi nói cho hắn biết?"

Tiểu Kiều sư muội liên tục lắc đầu: "Tuyệt đối không phải là ta, ta cũng không biết hai người các ngươi quen biết nhau..."

Phương Nguyên cũng cười nói: "Quả thực không phải từ nàng, một bằng hữu khác nói cho ta biết. Có hắn tại đây, ta liền biết hết toàn bộ những chuyện bát quái trong tiên môn!"

Quả ớt nhỏ lập tức kịp phản ứng lại, oán hận nói: "Tên nam nhân đàn bà kia, sớm muộn gì ta cũng sẽ xé nát cái miệng thúi kia của hắn..."

Phương Nguyên cười nói: "Ta cũng không có nói là do Tôn quản sự nói, sau này khi ngươi xé miệng của hắn thì đừng bán ta! Có điều lần này ta tới cũng rất là có thành ý, tu hành tựa như đi ngược dòng nước, không được lười biếng một chút nào. Ngươi đã lãng phí nhiều năm như vậy tại Linh Dược Giám này, cũng không thể cứ một mực dông dài như thế, phải nên nắm bắt cơ hội mới được. Lần thí luyện này chính là một cơ hội tốt!"

"Tiên môn có quy củ của tiên môn, dù điều ngươi nói là thật, ta cũng sẽ không đi thí luyện với Tiểu Trúc phong các ngươi!"

Quả ớt nhỏ tức giận đến mức mặt đỏ rần, nhưng một lát sau vẫn cắn răng nói, thái độ mười phần kiên quyết.

"Nếu đã như vậy, vậy thì..."

Phương Nguyên khẽ thở dài một tiếng, nói: "Dùng một trận cờ để quyết định đi, người nào thắng nghe người đó, thế nào?"

Quả ớt nhỏ lập tức ngẩn ngơ: "A?"

Phương Nguyên cười nói: "Ngươi đường đường là Tiểu Kỳ Tiên a, vậy mà còn sợ ta hay sao?"

Quả ớt nhỏ có hơi lúng túng nhìn Tiểu Kiều sư muội một cái, sau đó lúng ta lúng túng nói: "Nói đùa cái gì, ta mà sợ ngươi sao?"

Phương Nguyên ngồi ở đối diện nàng, nói: "Vậy thì tới đi!"

Quả ớt nhỏ vẻ mặt tuyệt vọng, thở dài một hơi, nói: "Tới thì tới..."
Advertisement
';
Advertisement