Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

"Chỉ cần ta có thể lĩnh ngộ pháp môn và huyền ảo trong bốn môn huyền công này, ta liền có thể nắm giữ được bốn huyền công!"

"Đến lúc đó, truyền thừa của ta không phải là truyền thừa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, mà là ngũ đại truyền thừa của Thanh Dương tông..."

"Mà đây mới là nguyên nhân Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết được khen là truyền thừa đứng đầu trong ngũ đại truyền thừa Thanh Dương tông!"

Những đạo lý này đều là những đạo lý đám người Vân trưởng lão chưa từng giải thích cho Phương Nguyên. Dưới cái nhìn của bọn họ, lúc này, mục đích quan trọng nhất của Phương Nguyên vẫn là tu hành, tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tới cảnh giới cao hơn, vì vậy bọn hắn cũng không nói quá chi tiết cho Phương Nguyên nên làm như thế nào để phát huy ra uy lực mạnh nhất của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Chẳng qua bản thân Phương Nguyên lại đã sớm nghĩ thấu, cũng vừa lúc định mượn nhờ thí luyện trong Ma Tức hồ để dùng đến ưu thế ấy!

Những người khác chỉ có thể tu luyện một huyền công, bởi vì sau khi tu luyện huyền công, một thân pháp lực sẽ có biến hóa, đến lúc đó muốn tu luyện những huyền công khác sẽ gặp phải tình huống làm nhiều công ít, thậm chí là trực tiếp tương khắc dẫn đến bản thân tẩu hỏa nhập ma. Thế nhưng tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lại không như vậy, pháp lực của Phương Nguyên vốn bao gồm tất cả biến hóa, tự nhiên cũng có thể tu luyện tất cả huyền công này!

Thậm chí hắn còn không cần bắt đầu tu luyện lại từ đầu như những người khác, chỉ cần nắm giữ pháp môn là có thể thi triển!

Việc này cũng giống như luyện chữ, thế gian có vô số trường phái, nhưng chỉ cần nắm giữ tốt kiến thức cơ bản, bản thân đã đạt tới cảnh giới đại sư, như vậy cũng có thể nhanh chóng nắm giữ phong vận của các lưu phái khác. Thế nhân sở truyền nhất khiếu thông, bách khiếu thông, thật ra cũng chính là đạo lý này...

"Tử Khí Lưu Vân Quyết... Vô hình vô tướng, phong khởi vân biến..."

Trầm ngâm một hồi lâu sau, Phương Nguyên tạm thời nhặt Tử Khí Lưu Vân Quyết lên, đọc kỹ tâm pháp của truyền thừa này một lần, tự bản thân lĩnh ngộ một phen, sau đó lại lấy ra mấy viên linh thạch, âm thầm thi triển Thiên Diễn Chi Thuật. Chỉ trong chốc lát, linh khí trong hơn mười viên linh thạch đã bị hấp thu sạch, trong đầu hắn cũng lập tức xuất hiện vô số biến hóa của Tử Khí Lưu Vân Quyết, cùng với đủ loại phương pháp mình nên làm như thế nào để dựa vào Huyền Hoàng chi khí mà phát huy uy lực lớn nhất của Tử Khí Lưu Vân Quyết, rõ ràng rành mạch, không chút sứt mẻ!

Sau đó chính là Âm Dương Ngự Thần Quyết, Tiểu Thanh Mộng Thuật, Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật.

Thông qua Thiên Diễn Chi Thuật, trong thời gian ngắn nhất, Phương Nguyên đã lĩnh ngộ được chỗ huyền diệu của những huyền công này, cũng biết nên làm như thế nào mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của những huyền công này, đồng thời còn luyện tập vài lần, tăng trình độ thông thạo lên. Đây cũng là một quá trình cực độ khảo nghiệm tính người, chẳng qua cũng may, thứ khác Phương Nguyên không giỏi, nhưng hắn lại không thiếu kiên trì!

Lúc này Tiểu Trúc phong đã hoàn toàn thay đổi hình dáng.

Một vị đệ tử mắt mù suốt ngày dẫn theo đệ tử Tiểu Trúc phong diễn luyện pháp trận, một phút một giây cũng không buông lỏng...

Một nữ nhân điên điên khùng khùng suốt ngày luyện đan, vô số dược liệu trân quý như nước chảy...

Một nam nhân gầy như hầu tử, mỗi ngày ngồi xổm trên sườn núi nhìn chằm chằm ngực các nữ đệ tử ngây người...

......

Ngoài ra còn nhiều chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, như có Tôn quản sự suốt ngày cười ha hả vừa may vá trang phục vừa nhìn các đệ tử Tiểu Trúc phong bận tới bận lui, thuận miệng hỏi thăm đủ loại tin tức bát quái. Một quả ớt nhỏ sắp bị điên, mỗi ngày ôm bàn cờ tìm người đánh cờ. Một đại ngốc tử mỗi ngày ngồi trong tiểu lâu tu luyện, sau đó sau khi ra cửa lại bắt đầu cầm đại đao điên cuồng chém phá khắp nơi!

"Đến cùng Tiểu Trúc phong này đang làm gì vậy?"

Lúc này những phong khác ở Thanh Dương tông cũng đều đang chuẩn bị cho Ma Tức hồ thí luyện.

Bọn hắn rất đơn giản, phần lớn đệ tử đều đang bế quan tu hành, hoặc là tế luyện pháp bảo, hay là tìm mọi cách mua thêm vài phù triện lợi hại hộ thân, đổi thêm mấy viên đan dược bảo vệ tính mạng… Ma quyền sát chưởng, tăng cao ý chí, chỉ vì chuẩn bị thêm một phen trước khi tiến vào Ma Tức hồ. Nguyên cả ngọn núi có vẻ càng thêm yên tĩnh hơn nhiều so với ngày xưa, chung quanh toàn là cảnh tượng nghiêm túc, rất lâu không nghe thấy một tiếng người.

Chỉ có Tiểu Trúc phong, hở ra là một mảnh ầm ầm rung động, chúng đệ tử múa đao mài kiếm, náo nhiệt tới cực điểm. Tình cảnh này tự nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của không ít người, nhất là những người liên can ở Thần Tiêu phong, lấy Lưu Mặc Chân dẫn đầu, đã không nhịn được đến đây hỏi dò mấy lần.

"Ngay cả chúng ta cũng không biết, Phương Nguyên sư huynh đã bế quan, mười ngày nửa tháng cũng không thấy bóng người một lần."

"Có một nữ nhân điên vẫn luôn ở trong Đan phường luyện đan, cũng không biết luyện cái gì, ngược lại chung quanh Đan phường kiến chết từng mảng từng mảng. Cho tới bây giờ, trong Tiểu Trúc phong, ngay cả chim trên cây cũng không dám hót. Hiện tại chỗ nàng là vùng cấm, không ai dám tới gần!"

"Người duy nhất bình thường một chút chính là vị Lục sư huynh của Phù Đạo viện, mỗi ngày buộc chúng ta diễn luyện đủ loại trận pháp phòng ngự. Tuy mắt không nhìn thấy nhưng cảm giác lại rất bén nhạy, phàm là có người phạm sai lầm lập tức bị hắn chỉ ra, mỗi một khâu đều có thể nói vô cùng rõ ràng. Chúng ta cũng không dám vi phạm, bởi vì hắn nói, trận pháp phòng ngự bực này, ai luyện không khá, vào lúc ngăn địch người đó sẽ chết đầu tiên..."

"Hừ, loè thiên hạ!"

Lưu Mặc Chân cũng cẩn thận tính toán một phen, cuối cùng lại cho ra một kết luận: "Ma Tức hồ thí luyện vốn hung hiểm trùng trùng, quan trọng là tu vi của mọi người, diễn luyện trận pháp thì có ích lợi gì, vào Ma Tức hồ để trảm yêu trừ ma, chẳng lẽ chỉ cần phòng ngự là được sao?"

Đối với vấn đề này, không người nào biết nên đáp lại ra sao.

Ngược lại một tháng sẽ trôi qua ngay thôi, đến lúc đó có lẽ sẽ có kết quả?
Advertisement
';
Advertisement